Nuôi một người không tốn kém, nhất là ở thời đại vật chất không tính là sung túc này.
Rất nhiều đứa trẻ được ăn no, rất nhiều nữ hài lập gia đình cũng chỉ là có thêm một căn nhà mà thôi.
Mỗi tháng một trăm mười tám tệ là đủ cho gia đình ba người sống thoải mái rồi.
Nhưng lão Vương nuôi Trần Thư Đình rất tốn kém.
Trước kia lão Vương không biết có một hãng son môi tên Dior, hắn cũng không tài nào hiểu nổi một món đồ nhỏ xíu như vậy mà có giá hơn một trăm tệ.
Trước giờ hắn không biết có một loại mỹ phẩm tên là nước thần SK, hơn nữa giá thành còn đắt gấp mười mấy hai mươi lần son môi.
Chữ hết, trang phục mà Trần Thư Đình thích càng làm cho lão Vương líu lưỡi.
Nhưng hắn chưa từng để cho A Đình thiếu tiền tiêu, bởi vì hắn cho rằng nam nhân cần phải đội trời đạp đất vì vợ mình.
Phải biết rằng quán ăn vỉa hè của lão Vương không hái ra tiền.
Từ khi hắn ra tù đến giờ đã bốn năm năm, món ăn trong quán vỉa hè bán ở chợ đêm của hắn chưa từng tăng giá.
Nhìn thì thấy quán có vẻ đông khách, nhưng thật ra nếu có ai tính sổ sách cho hắn thì sẽ thấy hắn hoàn toàn không kiếm được lời.
Cho dù hắn bắt đầu mở hàng từ sáu giờ sáng, bình thường mười mấy bàn đều kín chỗ.
Nhưng chỉ dựa vào việc kinh doanh để thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt của Trần Thư Đình thì hoàn toàn không đủ, vì vậy hắn chỉ có thể giết người.
Hôm nay cũng như mọi ngày, lão Vương vẫn nấu ăn bên bếp lò, mồ hôi đổ như mưa, hai cánh tay vạm vỡ đẫm mồ hôi bóng loáng liên tục nhấc lên hạ xuống. Theo động tác của hắn, cơ bắp trên cánh tay phập phồng trông tràn đầy sức lực.
"Ông chủ Vương à, ngươi bận như vậy thì mua cho mình thuốc lá ngon mà hút, đừng tiêu hết tiền vào bà chủ chứ."
Có khách quen thấy lão Vương ngậm thuốc lá rẻ tiền bèn cười hì hì nói đùa: "Vợ càng xinh đẹp thì càng không thể đối xử quá tốt, nếu không ngươi không quản được đâu."
Lão Vương chỉ mỉm cười, ậm ừ đáp: "Không đâu, vợ ta tốt lắm."
Giọng điệu ậm ừ, nhưng thái độ chắc chắn của lão Vương khiến mấy khách quen không nói đùa nữa, chỉ cười ha ha ăn tối.
Bọn hắn không dám bắt nạt lão Vương chất phác.
Vùng này ai mà chẳng biết lão Vương khỏe kinh người!
Không ít người từng nhìn thấy lão vương xách một con heo nặng gần một trăm năm mươi cân bằng một tay mà vẫn bước đi như bay. Ngay cả tảng đá lớn chiếm diện tích trong chợ đêm kia, lão Vương cũng có thể bê đi, trạng thái uy mãnh như Lỗ Trí Thâm nhổ liễu.
Sau khi nấu thức ăn xong, lão Vương nhìn Trần Thư Đình đang lười biếng ngắm nhìn khói lửa nhân gian, ánh mắt chan chứa si mê.
Nữ nhân này tiêu tiền như nước, nhưng nàng chưa từng lừa hắn. Ngay từ đầu nàng đã nói rõ với hắn, ngươi ngồi tù ba năm vì ta, vậy thì ta sẽ sống với ngươi ba năm ở độ tuổi quý giá nhất. Ba năm này, bất kể ăn trấu nuốt rau hay là hô mưa gọi gió, ta tuyệt đối không rời không bỏ.
Ngoại trừ tính cách dã man và tàn nhẫn cay độc, lão Vương không có ưu điểm nào khác.
Tầm mắt của hắn đã định trước hắn không thể trở thành nhân vật hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh. Mặc dù nữ nhân không vạch trần sự bất tài của hắn, nhưng hắn biết nữ nhân nói được làm được. Vì vậy hắn quyết định dùng sự hung ác của mình mang đến cho Trần Thư Đình cuộc sống mà nàng muốn.
Lão Vương ấp ủ một hi vọng, lỡ như nữ nhân lưu luyến không nỡ bỏ mình vì mình tốt với nàng thì sao?
Hiển nhiên trong cuộc tình này, lão Vương lưng hùm vai gấu là bên yếu thế hơn.
…
Còn ba ngày nữa là sinh nhật của Trần Thư Đình.
Tuy nữ nhân không đòi hỏi hắn cái gì, nhưng hắn quyết định tặng nàng một món đồ hiệu giá trị ba mươi nghìn của bán đảo Apennine.
Nghĩ tới nụ cười của nữ nhân khi nhận được quà, lão Vương không kìm được mỉm cười vui vẻ.
Chiếc điện thoại di động đặt trên giá để đồ phía sau đổ chuông khiến nụ cười trên gương mặt lão Vương cứng đờ.
Hắn không có nhiều bạn, người biết số điện thoại này vô cùng ít, thường thì người gọi đến số này chỉ có một việc.
Có kẻ cần hắn giết người.
"Chắc là mình có thể mua thêm quà cho A Đình nhỉ?"
Lão Vương ôm ý nghĩ này bắt máy.
"Một người cuối cùng, giá cả gấp mười mọi khi. Làm xong thì rời khỏi Thiên Nam, nhất định phải rời khỏi Thiên Nam."
Sau khi miêu tả địa điểm ra tay như thường lệ, hiếm khi đối phương dặn dò lão Vương: "Có số tiền này, ngươi muốn đi đâu trên đất Hạ quốc này cũng được."
"Được."
Lão Vương lạnh nhạt cúp máy, thậm chí tay kia đảo muôi không hề run rẩy.
Chất phác không có nghĩa là ngu ngốc.
Trong tù hắn rất thân thiết với lão Mặc, đối phương dạy cho hắn tất cả tri thức về giết người.
Giết người không khó, nếu thật sự nổi sát tâm lấy một mạng người thì có thể miêu tả bằng từ "đơn giản".
Huyệt thái dương rất yếu ớt, động mạch cổ lồ lộ trong không khí là những nơi ngươi chỉ cần có sức, tay đủ vững thì giết người còn dễ hơn giết lợn.
Độ khó ở đâu?
Khó là làm thế nào để thoát thân và không để lại dấu vết.
…
"A Đình, ngươi có muốn tổ chức sinh nhật ở Kinh Hải không? Ta có bạn thân ở đó, lâu rồi ta không gặp hắn. Ta muốn dẫn ngươi đi gặp hắn một lần, miễn cho hắn cứ bảo ta khoác lác."
Lão Vương đã làm nghề này lâu như vậy, hắn biết người mình cần giết nhất định có lai lịch không nhỏ. Nếu không, nhân vật lớn bình thường có thể xử lý dọn dẹp hậu quả giúp mình sẽ không dặn dò như vậy. Dù sao đối phương cũng hay than vãn không kiếm được tiền, rất nhiều người không muốn làm tiếp.
Hơn nữa, bởi vì Trần Thư Đình tiêu tiền như nước nên chẳng có mấy đồng tiết kiệm, rời khỏi Thiên Nam là chuyện rất bình thường.