Năm nay, người đứng đầu Trương Kiến Thiết vì vấn đề tài chính đã chuyển một phần tiền sửa đường để trả tiền lương cho giáo viên. Trong dự tính của hắn, dù sao đường năm nào cũng vậy, có sửa cũng chẳng khác gì mấy. Qua năm nay sửa cũng chẳng có gì khác nhau, huống chi chỉ là một đoạn đường ngắn.
Điều này không chỉ đảm bảo công việc bình thường của giáo viên mà còn tiết kiệm tiền để cải thiện các khía cạnh khác.
Nhưng hắn không ngờ ông chủ lớn nhất Thiên Nam Tô Trung Hòa lại đến một huyện hẻo lánh như vậy, hơn nữa còn lựa chọn đi vào thời tiết như vầy nữa chứ.
Thân phận, địa vị hai bên cách xa nhau khiến cho tất cả các ông chủ trong chính quyền huyện Điền run lẩy bẩy.
Bởi vì bọn hắn biết rõ, Tô Trung Hòa lựa chọn đi vào thời tiết này, nhất định hắn đang có việc rất khẩn cấp.
Nếu vì đoạn đường nằm trong phạm vi quyền hạn của mình mà công việc của đối phương bị trì hoãn thì kết quả có thể sẽ không tốt!
Một quan chức cấp cao có thể đè chết người chứ đừng nói đến một bí thư tỉnh? Ông chủ Tô ho một cái giống như sấm sét giữa trời quang, huống chi là cơn giận lôi đình?
Nhà dột còn gặp mưa.
Huyện Điền quá nghèo, không có nhiều máy móc cỡ lớn thì không nói, chỉ có hai chiếc xe có thể sử dụng thi không lái được do điều kiện đường xá.
Không còn lựa chọn nào khác, Trương Kiến Thiết đã huy động toàn bộ lực lượng lao động sẵn có trong toàn huyện.
Một trận chiến lớn với một nghìn năm trăm người.
Đây là định nghĩa của huyện Điền về việc mở đường trong đêm mưa. Cán bộ cấp cục chủ trì làm việc dưới trời mưa, những người có thể thuê đều vội vã đi làm. Cho dù vậy, thời gian cho đến khi ông chủ Tô đi ngang qua con đường này càng lúc càng gần.
…
Nhân định thắng thiên. Đôi khi sức mạnh của con người thực sự đáng sợ.
Sau ba tiếng làm việc cật lực, những ổ gà ổ vịt không thể băng qua trên đường đã được mọi người cố gắng san bằng, giúp chiếc xe có thể miễn cưỡng chạy qua. Điều này khiến cho đám nhân vật lớn của huyện đứng trong mưa thở phào một tiếng.
Nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex của mình, thấy còn mười mấy phút mới đến thời gian, Trương Kiến Thiết hài lòng nhìn rất nhiều người ngồi bệt trong vũng bùn, cúi đầu thật sâu: “Mọi người vất vả rồi. Bây giờ, chúng ta trật tự rời khỏi nơi này, nhất định phải chú ý an toàn. Sau khi trở về, mọi người nhớ tắm nước nóng rồi đến nhà khách chính quyền và những quán cơm đã được sắp xếp xong xuôi để dùng cơm nhé.”
Dưới sự hướng dẫn của cảnh sát, người dân nhanh chóng giải tán. Sau bảy tám phút, chỉ còn lại bảy tám ông chủ của đội lãnh đạo huyện.
“Nước nóng đã sẵn sàng chưa? Cốc phải mới toanh.”
Vẻ mặt Trương Kiến Thiết trở nên nghiêm túc. Hắn quay người thúc giục đại quản gia của huyện là Lục Dương: “Đoàn xe của ông chủ Tô đến đây, có nghĩa là bọn hắn đã đi được bảy tiếng. Một cốc nước nóng đại diện cho sự tôn trọng của ba trăm ngàn người dân huyện Điền chúng ta.”
Lục Dương gật đầu: “Yên tâm đi, cốc là loại Song Tinh tốt nhất. Bình nước nóng chuẩn bị trước cũng được bọc trong khăn dày để trong cốp xe, sẽ không bị lạnh.”
Sáu bảy phút sau, đèn cảnh sát nhấp nháy thu hút sự chú ý của người dân huyện Điền.
Trương Kiến Thiết vẫy tay gọi thư ký che dù cho mình, còn mình thì cầm bình nước nóng được quấn trong khăn dày bước lên.
…
“Ông chủ, đoạn đường này khá khó đi. Tốc độ xe sẽ rất chậm, cũng sẽ xốc nảy.”
Giọng nói rất nhỏ của Lý Kỳ Xương đánh thức Tô Trung Hòa đang nhắm mắt: “Ta có chuyện muốn báo cáo với ngươi. Nhóm người phụ trách huyện Điền Trương Kiến Thiết đã chờ hơn ba tiếng đồng hồ trong mưa, muốn mang cho chúng ta ít nước nóng, cũng không làm chậm trễ chúng ta bao nhiêu thời gian. Ông chủ, ngươi xem có thể dừng xe uống chút nước hay không? Dạ dày của ngươi không được tốt.”
“Không cần. Không còn bao xa nữa. Một đêm không uống nước nóng cũng không chết người.”
Đoàn xe chạy thẳng qua đám người Trương Kiến Thiết đang cầm bình nước nóng trong tay mà không hề dừng lại.
Trong quá trình này, Tô Trung Hòa thậm chí không thèm hạ cửa kính xe nhìn những người kia một chút.
Quyền lực là gì?
Đây là quyền lực.
…
Một đêm không uống nước nóng sẽ không chết người.
Câu nói này của ông chủ Tô đã rũ bỏ nỗ lực của hơn một ngàn người, còn đoàn xe của hắn cách Thiên Đô chưa đến ba tiếng.
Không uống nước nóng sẽ không chết người, nhưng nếu một người không được xử lý trước khi ông chủ Tô đến Thiên Đô thì sẽ có rất nhiều người chết.
Đây là nhận thức chung của rất nhiều người.
Câu lạc bộ của Cố Thanh Vân đã trống rỗng, chỉ còn lại hai anh em nhà họ Cố ngồi đối diện nhau.
Câu lạc bộ cách âm rất tốt, trong phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi mơ hồ, cộng thêm mùi trà thơm, nếu ai không biết chuyện nhìn vẻ mặt của hai anh em, bọn hắn nhất định sẽ khen ngợi sự tao nhã ở đây.
Nhưng thực tế hoàn toàn không phải vậy.
“Có một loại chim, người ta nói khi gặp nguy hiểm thì sẽ vùi đầu vào cát, sau đó giả vờ như không nhìn thấy nguy hiểm, như vậy nó mới cảm thấy an toàn.”
Cố Thanh Tùng nhìn Cố Thanh Vân, giọng điệu bình tĩnh: “Hơn phân nửa bảy người có tư cách ngồi ở đây đều có tâm tư như vậy. Tính cách của ai nấy đều chẳng dùng được. Chúng ta phải tự lo liệu chuyện này thôi.”
Trong sự ngạc nhiên của Cố Thanh Vân còn mang theo chút hoài nghi.
“Tham lam sẽ khiến bọn hắn mất đi lý trí, sợ hãi cũng sẽ khiến đầu óc bọn hắn cực kỳ hỗn loạn. Những kẻ này che giấu sức mạnh của mình, nhưng lại không biết rằng sau khi lật tổ thì không còn quả trứng nào nguyên vẹn.”
Cố Thanh Tùng nhìn bầu trời sấm sét trong mưa lớn, giọng điệu ảm đạm: “Thật sự là thiếu khôn ngoan cùng mưu lược.”
Cố Thanh Vân không nói gì, chỉ rót đầy tách trà cho anh trai, lẳng lặng chờ đối phương đưa ra quyết định.