Tam thúc Lâm Sinh Nghĩa là một nhân vật lớn, rất có tiếng nói trong hệ thống cảnh sát. Hiện tại Hậu Đại Khánh đang bị oan, mặc dù chỉ là quá trình nhưng nếu tam thúc chịu giúp đỡ thì khoảng thời gian này có thể rút ngắn đi rất nhiều.
Khi nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của Hậu Đại Khánh và phong cách làm việc quát tháo của hắn, Lâm Hoa Hoa thực sự cảm thấy loạn nhịp trong tim.
“Nghe nói gần đây ngươi đang phối hợp để điều tra Hậu Đại Khánh?”
Lâm Hoa Hoa còn chưa nghĩ ra cách bày tỏ suy nghĩ của mình, Lâm Sinh Nghĩa đã đề cập đến cuộc điều tra của Hậu Đại Khánh.
“Vâng.”
Lâm Hoa Hoa gật đầu thật mạnh: “Tam thúc, ta có thể đảm bảo tổ trưởng bị oan. Hai lần hắn đến gặp Dương Duyệt ta đều đi cùng. Ta có thể đảm bảo hắn không làm bất cứ hành động gì quá đáng.”
“Ngươi còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm.”
Lâm Sinh Nghĩa mỉm cười nói: “Hơn nữa mấy ngày nay bệnh cũ của mẹ ngươi lại tái phát? Tâm trí của ngươi không tập trung nên không để ý Hậu Đại Khánh và Dương Duyệt nói những gì phải không?”
Cô gái chết lặng trong lòng cảm thấy đau đớn, tại thời điểm này, lần đầu tiên Lâm Hoa Hoa nhận ra thì ra ba mẹ và chú của mình đáng sợ như thế nào!
…
Thứ mà người ta khó hiểu nhất chính là bản thân mình, nhất là khi còn trẻ.
Trước khi tự mình trải qua nỗi đau và thất bại, trong lòng mỗi thanh niên đều có sự kiêu ngạo rất lớn, bọn hắn sẽ vô thức đặt bản thân dưới góc độ của kẻ được người khác ngưỡng mộ hoặc là nhân vật chính, sau đó cảm thấy mình là độc nhất vô nhị.
Nhân tính thực sự mỏng manh trước thử thách, đôi khi lý tưởng và tình yêu cũng như vậy.
Nhìn ở một góc độ khác, Lâm Hoa Hoa thực chất là một phiên bản thu nhỏ của Hậu Đại Khánh.
Nàng cũng chưa bao giờ trải qua nỗi khổ của nhân gian, cũng không có sự đồng cảm với nỗi khổ của người dân bình thường. So sánh giữa hai người, Hậu Đại Khánh chẳng qua chỉ là kẻ có xuất phát điểm cao, khôn ngoan và có năng lực trong công việc. Còn Lâm Hoa Hoa cũng chỉ là một chú chim non dưới sự che chở của người ba Lâm Sinh Tồn và người chú Lâm Sinh Nghĩa.
Lấy một ví dụ.
Có một lần khi tổ hai đang điều tra ông chủ Nghiêm, có liên quan đến một ông chủ nhỏ.
Ông chủ nhỏ có cấp bậc không cao, chỉ là trưởng phòng của hệ thống kinh doanh, số tiền liên quan chỉ là tám mươi nghìn tệ. Loại nhân vật như vậy đương nhiên không đến lượt Hậu Đại Khánh đích thân ra tay, việc thẩm vấn hắn hoàn toàn do Lâm Hoa Hoa chịu trách nhiệm.
Ông chủ nhỏ này về cơ bản không có chút phản kháng gì, rất nhanh chóng khai ra rõ ràng mọi thứ liên quan đến mình.
“Có được xử lý khoan hồng không?”
Bộ dạng của ông chủ nhỏ không giống người công chức chút nào, da ngăm đen, người vạm vỡ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, giống như những người nông dân già ngồi xổm hút thuốc mà Lâm Hoa Hoa từng nhìn thấy khi về quê.
“Dựa vào cái gì?”
Lâm Hoa Hoa nghiêng đầu, nheo mắt lại lạnh lùng cười một tiếng rồi trả lời: “Khi làm những việc sai trái này tại sao ngươi không nghĩ đến hậu quả?”
“Những lúc có thể không lấy tiền ta đều không lấy, mỗi lần lấy ta đều không đụng đến một đồng nào mà để vào một chỗ chờ cho đến ngày hôm nay. Thậm chí vì việc này ta còn bản ghi chép lại và có lưu lại bằng chứng, việc này không được tính là lập công chuộc tội sao?”
Trạng thái của ông chủ nhỏ rất kỳ lạ, giống như trút được gánh nặng nhưng cũng không lỡ buông tay, việc này khơi dậy sự tò mò của Lâm Hoa Hoa.
“Xét theo lời khai của ngươi thì có vẻ ngươi không quá tham lam, nhưng tại sao ngươi lại nhận số tiền đó. Phải nhớ rằng luật pháp nhà nước và kỷ luật đảng không cho phép ngươi làm như vậy, chỉ vì một số tiền nhỏ mà ngươi đã mất đi chức trưởng phòng mà ngươi cố gắng mười tám năm mới có được, cũng đánh mất đi tương lai của mình, việc này có đáng không?”
“Nếu như ngươi không mắc sai lầm, dựa vào thành tích trong công việc và bằng cấp của mình chắc chắn trong tương lai ngươi không chỉ dừng lại ở vị trí này.”
Nói đến đây, Lâm Hoa Hoa lắc đầu: “Đúng là bùn không thể trát tường, người đến từ địa phương nhỏ quả thực là tầm nhìn hạn hẹp.”
Có thể là vì ba từ địa phương nhỏ đã chọc tức ông chủ nhỏ, hoặc có thể là do thái độ ngạo mạn của Lâm Hoa Hoa, tóm lại là ông chủ nhỏ đột nhiên bùng nổ khi Lâm Hoa Hoa đóng quyển sổ lại chuẩn bị rời đi.
“Ta còn có sự lựa chọn khác sao? Tại sao ta chỉ nhận mỗi một lần đó? Là bởi vì ta phải đồng lõa với bọn hắn mới có thể nhận được những phúc lợi mà chúng vốn thuộc về mình!”
Giọng điệu của ông chủ nhỏ khàn khàn tức giận: “Ngươi cho rằng ta không biết hệ thống có lỗ hổng sao? Ta đã báo cáo ba lần, nhưng đều không có phản hồi gì.”
Lâm Hoa Hoa với vẻ mặt lạnh lùng dừng bước lại, dùng sức phản bác: “Ba lần không được thì bốn lần năm lần hoặc nhiều hơn nữa. Ta tin thế giới này công bằng, công lý nhất định sẽ đến. Xin đừng tìm kiếm lý do cho sự yếu đuối của mình.”
“Công bằng? Chính bởi việc ta cho rằng quyền tự chủ của hệ thống kinh doanh quá cao không được giám sát sẽ dẫn đến hành vi tham nhũng, khiến quỹ của các bộ phận làm chặt hơn, vì vậy mà ta đã đắc tội với rất nhiều người!”
Ông chủ nhỏ nói với giọng run run: “Ta là một nghiên cứu sinh của những năm tám mươi, phải dọn dẹp phòng làm việc trong mười hai năm. Các lãnh đạo của ta đều nhận xét là ta có quá nhiều góc cạnh, muốn ăn hương hỏa nhân gian thì cần phải mài giũa chúng.”
“Lần mài giũa này kéo dài hơn mười năm.”
Một dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của ông chủ nhỏ: “Những kẻ không có bằng cấp cũng không làm gì cả đều đã được giao nhà, trong khi vợ chồng ta và mẹ của ta phải chen chúc trong một khu tập thể rộng hai mươi hai mét vuông suốt mười năm!”
“Ngươi có biết hơn mười năm không thể ôm vợ thân mật có cảm giác như thế nào không? Ngươi có biết ba giờ mỗi đêm đều phải đi đổ bô nước tiểu bị trượt chân đổ lên khắp người, đến chỗ để tắm cũng không có nên phải ở bên ngoài, chà xát cơ thể trong cơn gió lạnh có cảm giác như thế nào không?”