Lại năm phút nữa trôi qua, cảnh sát hình sự khu Đông Thành Thịnh Kinh đã nhanh chóng chạy đến hiện trường.
Một vụ án ác liệt phát sinh tại một nơi nhạy cảm như vậy, người đến đều là cảnh sát ưu tú.
Dẫn đội Vương Quốc Chính nhìn hiện trường bị phá hư mà thở dài thật sâu.
“Sếp Vương, ta đã hỏi nhân chứng rồi.”
Phó đội trưởng lão Phương hạ thấp giọng nói: “Thủ đoạn của đối phương rất sạch sẽ và gọn gàng. Tuy chúng ta không biết nguyên nhân vì sao nạn nhân bị tấn công, nhưng ta có thể chắc chắn một điều.”
“Chắc chắn điều gì?”
Là đội trưởng, Vương Quốc Chính rất tin tưởng vào phán đoán của lão Phương. Dù sao, Phương Vĩ cũng là thần thám tiếng tăm lừng lẫy phía Bắc.
Sau khi giải quyết liên tiếp mười bốn vụ án lớn, cuối cùng hắn được chuyển đến Thịnh Kinh. Với kinh nghiệm như vậy, ngay cả Vương Quốc Chính cũng cảm thấy mặc cảm.
“Nghi phạm rất chuyên nghiệp.”
Ánh mắt Phương Vĩ hiện lên hồi ức: “Ra tay tàn nhẫn, dứt khoát, không để lại bất kỳ dấu vết nào, cực kỳ giống xã hội đen nhiều năm trước.”
“Xã hội đen?”
Vương Quốc Chính vẫn luôn công tác tại Thịnh Kinh nhất thời không kịp hiểu ra ý nghĩa của ba chữ này.
“Xã hội đen, giang hồ phương Bắc. Lấy tiền của người, trừ hại cho dân.”
Phương Vĩ nói: “Có nghĩa là sát thủ giết người chuyên nghiệp. Nổi tiếng nhất trong ngành này là Hải Đông Thanh ở Hải Châu. Ta đã từng xử lý vụ án liên quan đến những người này, thủ pháp rất giống nhau.”
“Hải Đông Thanh?”
Sự xuất hiện trở lại của một cái tên đã bị lãng quên trong đầu khiến Vương Quốc Chính có chút hoảng hốt.
“Đúng vậy, Hải Đông Thanh.”
Phương Vĩ gật đầu.
“Thu đội, ta đề nghị phương hướng điều tra nên đợi đến khi nạn nhân tỉnh lại.”
Nhìn Lư Khắc đang hôn mê nằm trên cáng cứu thương do mất máu quá nhiều, Vương Quốc Chính đưa ra quyết định: “Ta đoán có người được thuê để thực hiện vụ giết người. Trong khoảng thời gian này mọi người nên kiểm tra xem gần đây nạn nhân có mâu thuẫn gì với ai không.”
Phương Vĩ gật đầu đồng ý.
Lúc này, cả hai người đều không cho rằng chuyện này liên quan đến Hải Đông Thanh. Bọn hắn nhắc lại chẳng qua chỉ là hồi ức mà thôi.
Có đôi khi thế giới này tràn đầy sự trùng hợp.
Cả hai cảnh sát giàu kinh nghiệm đều không ngờ bọn hắn chỉ cách chân tướng có một bước nhưng bọn hắn đã bỏ qua.
Dù sao Hải Đông Thanh yên lặng quá lâu. Ngay cả Phương Vĩ đã từng có quan hệ với Hải Đông Thanh cũng quên mất sự hung hăng của những người này.
Cảnh sát rời đi rất nhanh. Không bao lâu sau, con hẻm trở lại ồn ào náo nhiệt như thường lệ, nhưng cảnh tượng đẫm máu hôm nay đã định sẽ được nói đến rất lâu.
Sau đó dần dần trở thành truyền thuyết.
…
“Sư phụ.”
Vừa quay lại xe cảnh sát, đệ tử của Phương Vĩ lập tức đưa một điếu thuốc lá cho hắn, cung kính đốt lửa rồi mới hỏi.
“Sư phụ, vừa rồi ta nghe thấy ngươi và đại đội trưởng nói cái gì đó về Hải Đông Thanh. Ngươi có thể nói cho đệ tử biết một chút không?”
Đệ tử hỏi thăm khiến Phương Vĩ ngừng khởi động ô tô. Hắn mỉm cười nói.
“Bây giờ các ngươi luôn phàn nàn nguy hiểm, vất vả. Nhưng so với khi ta còn trẻ, các ngươi đã tốt hơn rất nhiều.”
Nam nhân nhớ lại quá khứ, thở dài: “Nếu các ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho các ngươi biết, để đám trẻ các ngươi biết được giang hồ năm đó nguy hiểm đến cỡ nào.”
Đám người trẻ tuổi trong xe đều nín thở. Trong đại đội hình sự khu Đông thành, kinh nghiệm của lão Phương phong phú nhất, cũng là đối tượng mà đám người trẻ tuổi cực kỳ sùng bái.
“Đừng cho rằng các ngươi đang nghe một câu chuyện cổ tích. Ta kể cho các ngươi nghe là muốn nói với các ngươi rằng, hoàn cảnh xã hội bây giờ được yên ổn là do thế hệ chúng ta hy sinh mới đổi lấy được.”
“Sư phụ, ngươi nói về Hải Đông Thanh đi.”
Đệ tử Nhậm Luân không che giấu được sự thiếu kiên nhẫn của mình. Hiển nhiên, đám cảnh sát trẻ tuổi không thích nghe Phương Vĩ giảng đạo lý quá nhiều.
Điều bọn hắn quan tâm hơn là thời đại hỗn loạn của giang hồ.
Phương Vĩ phát hiện đám đệ tử của mình đang ồn ào, nhưng hắn chỉ mỉm cười rồi kể.
…
Chỉ sợ Tô Bình Nam cũng không ngờ Hải Đông Thanh mà hắn đã dặn dò phải khiêm tốn lại một lần nữa dùng phương thức này xuất hiện trong tầm mắt của đám cảnh sát trẻ tuổi Thịnh Kinh.
Tổ chức từng lấy cái tên Vạn Chi Vương đã lui khỏi sân khấu lịch sử từ lâu.
Trường giang sóng sau đè sóng trước, giang hồ người mới thay người cũ.
Hiện tại, trên giang hồ đã không còn mấy ai nhắc lại ba chữ Hải Đông Thanh. Khi hệ thống pháp luật ngày càng hoàn thiện và môi trường thay đổi, ngành sát thủ cũng dần lui khỏi sân khấu lịch sử.
Nhưng mấy chục năm trước đó, trong giang hồ toàn phương Bắc, chỉ cần là đại ca có tiếng tăm, người nào mà không biết sự hung hãn của Hải Đông Thanh.
Tạm gác lại những lời đồn không căn cứ trong giang hồ, nhưng từ cách nhìn của cảnh sát đối với Hải Đông Thanh là có thể thấy được.
Từ giữa những năm 80 đến đầu những năm 90, ngành đào tạo cảnh sát còn chưa hình thành một kỷ luật có hệ thống chặt chẽ và hoàn chỉnh. Những phương pháp giảng dạy đều là những phương pháp xưa cũ.
Làm thế nào để mang lại cái mới thay cái cũ?
Mời những cán bộ công an kỳ cựu, giàu kinh nghiệm, có thành tích xuất sắc đến giảng dạy, chỉ dạy bằng lời nói và việc làm.
Đừng xem thường phương pháp này.
Trường học hoàn toàn khác với xã hội, dù thể lực tốt hay kỹ năng chiến đấu mạnh đến đâu, những cảnh sát trẻ tuổi này khi ra xã hội cũng chỉ là những tân binh mới.
Những cảnh sát kỳ cựu có thể không chấp nhận được nhiều điều mới mẻ như những người trẻ, nhưng sau bao nhiêu năm vùng vẫy trước những hiểm nguy giang hồ, kinh nghiệm là tài sản quý giá nhất của bọn hắn.
Đánh giá thái độ của những cảnh sát lão thành là có thể nhìn ra được lực ảnh hưởng của Hải Đông Thanh lớn đến cỡ nào.