Lão cảnh sát mỉm cười, không phản bác lời nói của Dương Lâm. Hắn đã từng đến Hải Châu xử lý vụ án. Hắn cũng biết rõ vì sao mấy quan chức địa phương không dám điều tra kỹ càng Hải Đông Thanh.
Không phải ai cũng có thể chịu được nỗi sợ chết, nhất là sức răn đe của những quả lựu đạn cũ liên tục ném vào nhà tuyệt đối kinh người.
Nếu bọn hắn thật sự nhắm vào Hải Đông Thanh ngoài mặt nhìn rất vô hại, có trời mới biết đám dân liều mạng đó có ném mấy thứ đồ kia vào nhà mình hay không.
Chỉ cần đừng gây ra đại án gì, chính quyền Hải Châu cũng lười để ý đám hung nhân chỉ biết ở trong núi không có việc gì làm này.
Hơn nữa, có một tin đồn chưa được xác nhận.
Nghe nói ông chủ lớn nhất Hải Châu đã từng được Lý Thập Nhất cứu mạng. Quan hệ giữa hai bên vô cùng tốt.
…
Quay trở lại phòng học.
Hội trường lúc này hoàn toàn im lặng, trong mắt rất nhiều người lộ ra vẻ không phục khi nghe lão cảnh sát nói.
“Nhưng đừng lo lắng, môi trường xã hội hiện tại không có đất để những người này tiếp tục phát triển. Nghe nói thủ lĩnh Lý Thập Nhất của bọn hắn đã chết vì bệnh. Đấu Chiến Thắng Phật sau lưng hắn được truyền lại cho một bé gái.”
“Hải Đông Thanh có ba Phật, trong đó người phụ trách hậu cần không có người kế thừa. Phật Di Lặc thần bí nhất đã không còn thấy đâu. Đoán chừng hắn cũng không còn trên đời này nữa.”
Gương mặt của lão cảnh sát tràn đầy thổn thức: “Kinh tế càng ngày càng phát triển sẽ thay đổi rất nhiều thứ. Đương nhiên, bao gồm cả mô hình giang hồ. Những người này dù hung hãn đến đâu, kết cục cuối cùng cũng chỉ là biến mất trong hư không.”
…
Những lời lão cảnh sát nói sau này đã bị Phương Vĩ quên lãng theo thời gian. Những ký ức của hắn về Hải Đông Thanh là ở mấy năm sau.
Khi đó Phương Vĩ đã trở thành đội trưởng phụ trách tội phạm ở thành phố D nhờ vào thành tích xuất sắc của mình và sự đánh giá cao của bố vợ. Có thể nói khi hắn tự hào về thành công của mình nhất, một vụ giết người không chút kiêng kỵ ở thành phố D đã khiến cho ba chữ Hải Đông Thanh một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Phương Vĩ.
Tính chất cực kỳ tàn bạo của vụ án không phải là lý do khiến Lục Phiến Môn nhất định phải phá, mà ảnh hưởng cực kỳ xấu của nó mới là nguyên nhân chân chính khiến Phương Vĩ muốn trực diện với Hải Đông Thanh.
Nhất định phải đưa ra lời giải thích với người dân thành phố D. Môi trường kinh doanh phải được duy trì và sự an toàn của các nhà đầu tư phải được đảm bảo!
Đây chính là lời nói của Trâu Bình, ông chủ lớn nhất thành phố D. Khi nói, cơ thể của ông chủ Trâu vẫn còn run rẩy.
“Tức giận à?”
Trong lòng Phương Vĩ không cho rằng như vậy. Hắn càng có khuynh hướng cho rằng vị lão đại này của mình bị hù.
Thật ra cũng không trách tại sao ông chủ Trâu lại bị dọa thành như vậy. Dù sao, ngay cả Phương Vĩ cũng không ngờ có người hung hãn như thế.
Vừa mới một giờ trước, một thương nhân Hồng Kông đã bị một khẩu súng lục chĩa vào đầu, bóp cò cách ông chủ Trâu chưa đầy mười mét.
Bắn liên tiếp ba phát.
Nghe nói người này đã bán thuốc giả kiếm không ít tiền, hại chết không biết bao nhiêu người ở Cảng thành. Hiện tại hắn đã bị bắn thành một bức tranh đầy màu sắc dưới bầu trời đầy sao tuyệt đẹp của thành phố D.
Tới lui như gió.
Một bữa tiệc đầu tư tốt đẹp lại biến thành một bữa tối kinh hồn. Các thương nhân khác sợ vỡ mật. Tất cả các hạng mục đã bàn xong đều bị ngưng lại.
Mặc dù không cách nào xác định được là ai, nhưng suy đoán trong đầu Phương Vĩ là ba chữ mà lão cảnh sát đã nói.
Hải Đông Thanh.
Hải Đông Thanh nổi tiếng tàn nhẫn, hung hãn và liều mạng.
…
“Về sau thế nào? Chuyện này là do Hải Đông Thanh làm sao? Động cơ của bọn hắn là gì?”
Trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hát của ca sĩ phát ra từ radio trên xe.
Nhậm Luân liên tiếp đặt câu hỏi, gần như không kịp chờ đợi muốn biết đoạn cuối. Ánh mắt của những hậu bối khác cũng trở nên nôn nóng.
Trong lòng không ít người cho rằng đây mới là thời gian mà cảnh sát hình sự nên trải qua.
Có vẻ như chỉ cần ngươi còn trẻ, dù ngươi làm nghề gì, có ước mơ trở thành chuyên gia là điều khó tránh khỏi.
“Về sau?”
Phương Vĩ mỉm cười, đốt một điếu thuốc.
“Thật ra, ông chủ bị bắn chết là một tên lừa gạt. Hắn lấy một lô sản phẩm chăm sóc sức khỏe của nước ngoài đã hết hạn sử dụng hoặc vẫn đang trong quá trình sử dụng lâm sàng, thay đổi bao bì rồi đến Hải Châu, hại chết nhiều người nghèo.”
“Ba mẹ của một ông chủ ngành xây dựng bị loại thuốc như vậy hại, không thể cứu được. Ông chủ đó là một người rất có hiếu, quyết định nhờ người tìm Hải Đông Thanh, bỏ ra hai trăm ngàn nhân dân tệ để lấy mạng tên lừa đảo đó.”
Phương Vĩ trả lời.
“Hải Đông Thanh quá càn rỡ rồi, dám ra tay trong một bữa tiệc đông người. Nếu thay đổi địa điểm sẽ không gây ra phiền toái lớn như vậy.”
Làm cảnh sát lâu năm, góc độ phân tích sự việc tự nhiên khác biệt. Nhậm Luân gãi đầu một cái, nói ra quan điểm của mình: “Với phương pháp làm việc này, khó trách hiện tại Hải Đông Thanh đã biến mất, không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
“Thật ra, lúc ấy ta cũng rất ngạc nhiên về điều này, bởi vì theo lịch sử quá khứ của Hải Đông Thanh, tuy bọn hắn tàn nhẫn nhưng cũng không phải vô lương tâm, không quan tâm đến tình thế như vậy.”
Phương Vĩ nở nụ cười rất phức tạp: “Thật lâu sau, ta mới biết tại sao Hải Đông Thanh lại chọn ra tay trong bữa tiệc tối đầu tư.”
“Bởi vì ngày đó là thất đầu của cha mẹ ông chủ kia. Vị Đấu Chiến Thắng Phật của Hải Đông Thanh đã nói, giết loại người này nhận hai trăm ngàn là quy củ, nhưng chết trong ngày thất đầu là ân tình.”
Đám thanh niên trong xe đều có biểu cảm kỳ quái, bọn hắn đoán rất nhiều nguyên nhân, nhưng không ngờ lại như vậy.