“Quan không phải lúc nào cũng cao quý, dân không phải lúc nào cũng hèn hạ.”
Hoàng lão gia tử gần đất xa trời nhìn Hoàng Mậu Nghiệp. Hắn im lặng thật lâu mới lên tiếng nói câu đầu tiên.
“Khi ngươi làm ông chủ Hằng thành, ta đã không đồng ý. Cũng bởi vì ta biết ngươi ngoài mặt nhìn thì khôn khéo đấy nhưng trong lòng không được kiên định.”
Hoàng Mậu Nghiệp cúi thấp đầu không phản bác.
“Khuyết điểm lớn nhất của ngươi là ánh mắt thiển cẩn, làm việc do dự, thậm chí còn tự cho là đúng.”
Hoàng lão gia tử tức giận nói, thậm chí còn dùng quải trượng gõ vào đầu Hoàng Mậu Nghiệp một cái: “Sau khi ông chủ Nghiêm xảy ra chuyện, ngươi trên nhảy dưới tránh là ta đã phát hiện vấn đề. Hôm nay, biểu hiện của ngươi càng làm cho ta hiểu được ngươi vô dụng.”
Nửa tiếng trước, Hoàng lão gia tử vốn không hỏi chuyện gia tộc từ miệng con cháu nghe được một số việc.
Nội dung của nó đã phá vỡ nhận biết thông thường của Hoàng lão gia tử.
Trong suy nghĩ của hắn, con cháu nhà họ Hoàng chẳng qua có chút không nên thân mà thôi. Cho dù có một số vấn đề tài chính nhưng hẳn không quá nghiêm trọng.
Cho đến bây giờ, hắn mới biết được thì ra con cháu nhà mình đã cả gan làm bậy như thế nào.
Cho dù đó là làm giàu cho bản thân trong quá trình cải cách doanh nghiệp trị giá hàng trăm triệu nhân dân tệ hay kiếm tiền từ việc tái cơ cấu các công ty niêm yết trong hệ thống kinh doanh của ông chủ Nghiêm, đám người Hoàng Mậu Nghiệp đều chi tiêu số tiền rất lớn.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn biết gia tộc của mình sở hữu bất động sản có giá trị và tiền tiết kiệm ở Cảng thành.
“Thế hệ đầu tiên lập nghiệp, thế hệ thứ hai không giỏi nhưng giữ vững là được. Chỉ cần thế hệ thứ ba hoặc thứ tư xuất hiện một người tài hoa hơn người, những mối quan hệ tích lũy qua nhiều năm có thể giúp nhà họ Hoàng đạt được vinh quang thêm một lần nữa.”
Hoàng lão gia tử cũng biết vì sao nhà họ Hoàng có rất ít người có chức vụ cao nhưng có thể đảm nhận được vị trí trong các ban ngành quan trọng ở Thiên Nam.
“Xem ra ta đã xem thường sự ngu xuẩn và tham lam của các ngươi.”
Lão gia tử vung quải trượng lên nhưng cuối cùng vẫn không đánh xuống, chỉ gầm lên một câu với Hoàng Mậu Nghiệp: “Ngươi sợ cái gì? Nếu Thiên Nam kết thúc, hiện tại hệ thống giám sát Thiên Nam đã gõ cửa rồi.”
Biểu hiện của Hoàng Mậu Nghiệp hơi thả lỏng một chút. Điều duy nhất hắn có thể trông cậy vào là lão gia tử vốn không còn nhiều thời gian. Bây giờ lão gia tử chịu mắng hắn ngược lại là chuyện tốt.
Điều này nói rõ lão gia tử không từ bỏ hắn.
“Dao là do mài ra, thép là do luyện ra. Biểu hiện của ngươi như vậy, làm sao có tiền đồ được?”
Hoàng lão gia tử ho nhiều làm gián đoạn cuộc nói chuyện. Hắn thở dốc một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiểu tử nhà họ Cố đã nói gì với ngươi?”
“Loại bỏ Tô Trung Hòa càng sớm càng tốt. Cố Thanh Tùng hứa mọi chuyện sẽ trở lại bình thường sau khi hắn nhậm chức.” Giọng điệu của Hoàng Mậu Nghiệp khôi phục lại sự tàn nhẫn như trước: “Đến lúc đó cứ đẩy ông chủ Bặc ra chịu tội, sóng gió gì cũng sẽ bình ổn lại.”
“Cố Thanh Tùng có thể trở thành chủ tịch tỉnh vào cái tuổi của hắn đã là một bước lên trời. Hắn còn chưa trở thành chủ tịch tỉnh, tại sao hắn dám hứa với ngươi chứ?”
Mặc dù tuổi tác của Hoàng lão gia tử đã cao nhưng hắn không hề hồ đồ chút nào. Hắn gần như phát hiện ra mấu chốt của vấn đề ngay lập tức.
“Sau khi Tô Trung Hòa rớt chức, Thịnh Kinh nhất định sẽ phải duy trì ổn định, không thể cử một người quá mạnh mẽ đến. Như vậy, lão nhân Diệp Vinh Quang trong ủy ban sẽ trở thành nhân vật quá độ.”
“Tiểu Diệp luôn bỏ phiếu trắng, sau khi con trai chết thì chỉ thích luyện tập thư pháp và dưỡng sinh?”
Hoàng lão gia tử cân nhắc rất lâu mới gật đầu: “Người này không có dã tâm, đích thật là ứng cử viên sáng giá. Hắn có thể ở văn phòng nghiên cứu chính sách mười năm, có thể thấy hắn đã mất dã tâm từ lâu.”
“Hắn nợ ta ân tình, cũng nợ người của nhà họ Cố.”
Hoàng Mậu Nghiệp không nói quá rõ ràng.
“Ngươi cần bộ xương già này giúp ngươi làm cái gì?”
Gương mặt đầy vết nhăn của Hoàng lão gia tử hiện lên sự bất đắc dĩ. Nếu như hắn trẻ lại ba mươi tuổi, bằng tuổi Hoàng Mậu Nghiệp bây giờ, hắn sẽ không do dự tráng sĩ chặt tay, kéo nhà họ Hoàng từ trong vũng bùn này ra ngoài.
“Đăng bài này lên báo, nhất định phải là nhật báo Thịnh Kinh. Tốt nhất là thông tấn xã cũng đăng luôn.”
Hoàng Mậu Nghiệp cung kính đưa cho Hoàng lão gia tử bản thảo mà Cố Thanh Tùng đã viết sẵn.
“Đây là con dao của chúng ta. Cố Thanh Tùng sẽ dùng con dao này để vượt mọi chông gai.”
Giọng điệu của Hoàng Mậu Nghiệp trở nên cay độc: “Nhà họ Cố và ông chủ Nghiêm nhất định có quan hệ không cạn. Ngoại trừ ngươi chết ta sống, hắn không được chọn lựa, nhất định sẽ xuất toàn lực.”
Ánh mắt đục ngàu của Hoàng lão gia tử nhìn vào hàng chữ to trên bản thảo.
“Cải cách có thể tiến tới một cách khó khăn nhưng chắc chắn không có nghĩa sai phạm không được xử lý nghiêm túc. Với tư cách là người ra quyết định, sai lầm của ngươi không thể bắt hàng ngàn hàng vạn nông dân mất đất phải gánh chịu.”
“Đã là người ra quyết định thì không thể trốn tránh trách nhiệm.”
Bản thảo có chữ ký của giáo sư Trần Thành học viện khoa học xã hội Côn thành tỏa ra ánh sáng yêu dị dưới ánh đèn mờ ảo…
…
Tổ công tác Hằng thành lần này trông có vẻ hoành tráng đông người, nhưng trên thực tế chỉ có hai người có thể kiểm soát được tình hình.
Một là Nhậm Thiết Quân đã theo Tô Trung Hòa chinh chiến nhiều năm. Người còn lại là Lôi Duy Đông - tâm phúc do Quý Hưng Thịnh đề bạt.
Lựa chọn hai người bọn họ đại diện cho sự tin tưởng tuyệt đối. Điều này cũng chứng tỏ thành tích thường ngày và quan hệ xã hội của hai người có thể khiến Tô Trung Hòa và Quý Hưng Thịnh hoàn toàn yên tâm.
Đúng, hai người này không liên quan gì đến phe phái địa phương, nhưng đừng quên ở Thiên Nam tồn tại một thế lực tên là Cẩm Tú.
Tô Bình Nam Cẩm Tú.
Cho đến nay, Tô Bình Nam vẫn luôn tin tưởng câu nói nợ ân tình là nợ khó trả nhất. Cho nên hắn rất thích người khác nợ hắn ân tình. Trong danh sách những món nợ này có tên trưởng phòng phòng số 5 Lôi Duy Đông.