Sau khi Hoàng Mậu Nghiệp nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn hài lòng rời đi. Bây giờ hắn nhất định phải quay về Thiên Đô ngay lập tức. Khi hắn đi rồi, trong phòng làm việc của lão gia tử khôi phục lại sự im ắng.
“Lão ngũ, ngươi thấy chuyện này như thế nào?”
Hoàng lão gia tử nhìn Hoàng Mậu Xuyên nãy giờ giống như không tồn tại, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt không khỏi hiện lên sự tiếc nuối.
Nếu không phải bị bại liệt và bị bệnh tim bẩm sinh, Hoàng Mậu Xuyên mới là người mà Hoàng lão gia tử ưng ý nhất cho vị trí gia chủ đời thứ hai của nhà họ Hoàng.
Có năng lực, có bản lĩnh, còn có cá tính.
Hoàng Mậu Xuyên có thể nói là người xuất sắc nhất trong toàn bộ nhà họ Hoàng. Bởi vì cứ động một chút là hôn mê nên hắn đã theo bên cạnh lão gia tử mấy chục năm như vậy.
Cho dù lão gia tử đã mời tất cả những chuyên gia bác sĩ nổi tiếng trong toàn bộ Hạ quốc đến chữa bệnh, nhưng dù có chữa thế nào, Hoàng Mậu Xuyên vẫn không thể kết hôn, kéo dài huyết mạch cho nhà họ Hoàng.
“Lão nhị không phải quá mức tự ti thì cũng là quá mức tự phụ. Mấy năm qua, những gì bọn hắn làm đều giấu diếm ta. Nhưng hắn không có gan nói dối đâu.”
Hoàng Mậu Xuyên chậm rãi cầm bản thảo trước mặt lão gia tử lên: “Nhà họ Cố đang rất nôn nóng. Ta biết người tên Trần Thành này, một nhà xã hội học nổi tiếng ở Côn thành. Chắc hẳn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến người này viết ra những điều đó.”
Hiển nhiên, sự hiểu biết của Hoàng Mậu Xuyên đối với quan trường Thịnh Kinh còn cao hơn Hoàng Mậu Nghiệp ở Thiên Đô: “Lão gia tử, có một việc khả năng ngươi không biết. Vị giáo sư Trần này là đồng môn sư huynh đệ với Đỗ trưởng lão. Một chiêu mượn lực trả lực của Cố Thanh Tùng quá lợi hại.”
“Nghe nói sức khỏe của Lý lão càng lúc càng kém. Đỗ trưởng lão và Lý lão chính kiến luôn bất hòa. Song thủ đoạn cao minh này của Cố Thanh Tùng chưa chắc là chuyện tốt.”
Hai nhà Cố Hoàng là liên minh nhưng khi Hoàng lão ngũ nói ra câu này, biểu hiện của Hoàng lão gia tử trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
“Đối phó Tô Trung Hòa là việc khẩn cấp giữa hai nhà chúng ta. Nhưng sau khi Tô Trung Hòa rớt chức thì sao?”
Hiển nhiên Hoàng Mậu Xuyên hiểu rất rõ vì sao sắc mặt của lão gia tử lại khó coi, nhưng hắn vừa định nói mấy câu, hô hấp đã dồn dập.
Hắn vội nhét mấy viên thuốc màu trắng vào miệng, dùng nước bọt hòa tan, sau đó nuốt xuống. Lúc này, sắc mặt của hắn mới dễ nhìn hơn một chút. Hoàng Mậu Xuyên nói tiếp: “Thiên Nam là địa bàn của nhà họ Cố, không phải của nhà họ Hoàng. Không có ngọn núi lớn Tô Trung Hòa nữa, Cố Thanh Tùng sẽ nương tay với nhà họ Hoàng sao?”
“Ta thấy chưa chắc. Những chuyện xấu xa ở Hằng thành mãi mãi là sự uy hiếp của nhà họ Hoàng. Tính cách của nhị ca lại không dứt khoát. Chưa đến năm năm, nhà họ Hoàng chỉ còn là một biểu tượng trong lịch sử Thiên Đô mà thôi.”
“Ý của ngươi là?”
Hoàng lão gia tử nhìn Hoàng Mậu Xuyên, giọng điệu là sự trưng cầu ý kiến. Có thể thấy được trọng lượng của đứa con trai này trong lòng hắn nặng thế nào.
“Chúng ta cứ hợp tác, sau đó thừa dịp Cố gia đang cố gắng củng cố địa vị của mình mà vĩnh viễn trừ hậu họa của chúng ta.”
Tình cảm trong các đại gia tộc vốn lạnh lẽo. Hoàng lão ngũ không vợ không con cho rằng hy sinh một nhị ca không có gì là không đúng.
“Mưa năm nay đặc biệt lớn. Ta thấy rất nhiều chuyên gia đã sớm đưa ra cảnh báo về thiên tai lũ lụt nghiêm trọng. Hiển nhiên đây không phải là không có mục đích.”
Biểu hiện của Hoàng lão ngũ vô cùng vi diệu: “Đại nạn luôn xuất hiện anh hùng. Nhị ca có thể tiếp nhận chức vụ ở thủy cục Thiên Nam, sau đó hy sinh ở tuyến đầu.”
Lời nói lạnh lùng vô tình của Hoàng lão ngũ quanh quẩn trong phòng làm việc không lớn: “Còn có tấm gương nào tốt hơn một vị quan cấp ba có thực quyền hy sinh khi làm nhiệm vụ chứ?”
“Các báo cáo địa phương, quan chức và thậm chí cả các phương tiện truyền thông trong toàn bộ Hạ quốc. Hào quang anh hùng này sẽ khiến những việc bẩn thỉu mà hắn đã làm không bao giờ bị nhắc đến hay điều tra nữa.”
“Không ai dám đánh vào mặt người khác khi đối mặt với sự thật đã được chứng thực. Chỉ cần thùng thuốc súng này được dọn sạch, đời thứ ba của nhà họ Hoàng ta sẽ có không gian chậm rãi trưởng thành. Vụ mua bán này không lỗ.”
Hoàng Mậu Xuyên nói ra kế hoạch của hắn.
“Đây là nhị ca ruột thịt của ngươi đấy.”
Hoàng lão gia tử đã già rồi, không còn sự sát phạt quả đoán năm xưa, thái độ ít nhiều cũng có sự do dự.
“Ta không có con cái, mọi chuyện ta cũng vì nhà họ Hoàng mà thôi.”
Hoàng Mậu Xuyên bình tĩnh lên tiếng: “Khi thời cơ chín muồi, ta sẽ thuyết phục nhị ca. Tất cả sai lầm, một mình ta gánh chịu. Bởi vì đây là cách tốt nhất để nhà họ Hoàng tiếp tục duy trì sự huy hoàng.”
“Ngày mai ta sẽ hẹn tổng biên tập nhật báo đi uống trà sáng.”
Hoàng lão gia tử run rẩy đứng dậy: “Ta già rồi, có một số việc ngươi cứ xem mà làm.”
Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Hoàng Mậu Nghiệp.
“Lão nhị, mấy năm qua ta đã khuyên ngươi rất nhiều lần phải cẩn thận, bớt lộng quyền.”
Làn da vàng như nghệ của Hoàng Mậu Xuyên do bệnh tật chợt đỏ ửng lên: “Đừng trách ta.”
…
Hai bên Cố Tô đang giành giật từng giây.
Mặc dù Tô Trung Hòa không biết người của phái Cố sẽ xuống tay với mình chỗ nào, nhưng hướng gió truyền thông ở Thịnh Kinh khiến cho hắn cảm thấy không thích hợp.
Đây không phải là điều mà hắn lo lắng nhất.
Điều làm cho người của phái Tô lo lắng là sức khỏe của Lý lão. Nghe nói Lý lão vô ý ngã sấp trong viện dưỡng lão, rơi vào hôn mê, phải thở oxy.
Tô Trung Hòa đã dùng điện thoại bí mật của mình gọi điện hỏi thăm nhưng giọng điệu của thư ký Tiểu Lưu rất bình tĩnh, chỉ nói lão gia tử đúng là có ngã nhưng rơi vào hôn mê chỉ là tin đồn.