“Từ chín đến mười giờ sáng, hệ thống giám sát sẽ tới tìm ngươi để điều tra tình huống.”
Lời nói của Hồng tỷ cứ quanh quẩn trong đầu Tần Khanh: "Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hệ thống giám sát sẽ do Cố Như Trạch dẫn đội. Nếu là người này, ta yêu cầu ngươi nói thật quan hệ giữa ngươi và Nhậm Thiết Quân.”
Tần Khanh sợ hãi gật đầu.
“Nhớ kỹ một điều, ngươi là người vô tội. Hãy dùng kiến thức diễn xuất đã học ở trường để đóng vai một nữ hài ngây thơ, một người hết lòng vì tình yêu.”
Ánh mắt Hồng tỷ trở nên lạnh lùng: “Cuộc đời giống như một vở kịch, tất cả đều phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất của ngươi. Ngươi xuất thân chính quy, ta tin tưởng thực lực của ngươi.”
Nữ hài tiếp tục gật đầu.
“Khởi đầu cuộc thẩm vấn của hắn không gì ngoài nguồn gốc của khối tài sản khổng lồ của ngươi, bao gồm tất cả các tình huống trong mối quan hệ của ngươi với Nhậm Thiết Quân.”
Giọng điệu Hồng tỷ trở nên nghiêm túc: “Nói cho hắn biết các ngươi đã bí mật kết hôn. Ngươi cũng phải cầm luôn tờ giấy hôn thú mà Nhậm Thiết Quân đã dẫn ngươi đến cục dân chính ở quê của ngươi để làm.”
“Tội trùng hôn cũng đủ để bọn hắn ra tay. Những chứng cứ khác, ngươi cứ giữ kín. Như vậy, Nhậm Thiết Quân sẽ tin tưởng ngươi hơn, cho rằng ngươi vẫn là tiểu thiên sứ vẫn nỗ lực hết mình vì hắn.”
Nụ cười của Hồng tỷ đáng sợ như ác ma trong địa ngục: “Ở tuổi này, nam nhân sẽ phát điên vì ánh trăng sáng trong lòng mình. Tình yêu sẽ khiến cho hắn chết không chỗ chôn.”
“Ngươi hỏi đi.”
Nàng run rẩy bưng tách trà lên nhấp một ngụm. Lúc này, Tần Khanh mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, gương mặt lộ vẻ đáng thương. Hôm nay nàng mặc chiếc váy màu trắng, lại càng khiến mấy nhân viên thẩm vấn không khỏi cảm thấy tiếc nuối trong lòng.
“Đẹp như thế, khó trách Nhậm Thiết Quân không giữ được khí tiết tuổi già.”
Đây là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng nhiều người.
“Ngươi và Nhậm Thiết Quân có quan hệ thế nào? Những tấm hình này là sao?”
Cố Như Trạch cảm thấy khi đối mặt với một nữ hài như con thỏ trắng nhỏ này, hắn không cần sử dụng quá nhiều thủ thuật, có lẽ chỉ dựa vào uy hiếp chuyên nghiệp là lựa chọn tốt nhất.
“Tại sao ảnh của ta lại nằm trong tay ngươi?”
Kỹ năng diễn xuất của Tần Khanh bắt đầu bộc phát. Nữ hài nổi giận nói: “Là người thực thi pháp luật, ngươi không biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác sao?”
“Ta có thể giải thích cho ngươi nguồn gốc có tấm ảnh này.”
Cố Như Trạch cười khẩy. Hắn thấy câu trả lời của nữ hài này đã hoàn toàn bộc lộ suy nghĩ ngây thơ và thiếu hiểu biết của nàng.
Quyền riêng tư?
Những lời lẽ mà người phương Tây dùng để lừa dối người khác sẽ không bao giờ được sử dụng bởi bất kỳ ai có chút kinh nghiệm ở Hạ quốc.
“Ví của ngươi có lẽ đã bị mất vào khoảng tám giờ sáng. Sau đó, có người ẩn danh đã sử dụng những bức ảnh bên trong để tố cáo vấn đề về đời tư của ông chủ Nhậm Thiết Quân.”
Cố Như Trạch nói: “Bởi vì thân phận của ông chủ Nhậm rất đặc biệt, cho nên tổ chức rất coi trọng. Hy vọng ngươi có thể phối hợp đàng hoàng với công việc của chúng ta.”
“Chúng ta thật lòng yêu nhau, những tấm ảnh này có vấn đề gì không?”
Tần Khanh tiếp tục thể hiện kỹ năng của mình: “Từ lúc nào hai vợ chồng chụp ảnh kỷ niệm lại thành lý do để các ngươi lãng phí tài nguyên công cộng?”
“Vợ chồng?”
Cố Như Trạch nheo mắt: “Ngươi và ông chủ Nhậm là vợ chồng?”
Bịch.
Tần Khanh đập tờ giấy kết hôn trước mặt Cố Như Trạch: “Hy vọng vị lãnh đạo này xem kỹ thứ trước mắt là gì. Nếu không có chuyện gì thì trả ví lại cho ta, đồng thời các ngươi phải trịnh trọng xin lỗi ta.”
Cố Như Trạch cầm tờ giấy kết hôn trước mặt lên, bên mắt là sự hưng phấn khó mà kìm chế.
“Ngươi không biết Nhậm Thiết Quân đã kết hôn rồi sao?”
Cố Như Trạch trong lòng mừng như điên nắm chặt tờ giấy kết hôn đã được đóng dấu.
Với kinh nghiệm giám sát phong phú, hắn biết rất rõ cho dù trong chốc lát hắn không thể tra ra nguồn gốc tài sản của nữ hài này có liên quan đến Nhậm Thiết Quân hay không, nội tội trùng hôn thôi cũng đủ đẩy Nhậm Thiết Quân rơi đài.
Đối với phe Cố mà nói, điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng cắt đứt cánh tay phải của Tô Trung Hòa. Về phần có lập tức bắt được Nhậm Thiết Quân hay không thì không quan trọng.
“Chúng ta kết hôn vì tình yêu.”
Tần Khanh trả lời: “Thiết Quân nói với ta hắn và Ngô Tú Phương hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm nào. Hơn nữa, nếu không vì đứa con, bọn hắn đã ly hôn từ lâu rồi.”
“Rất tốt.”
Cố Như Trạch không muốn bình luận về thái độ mù quáng trong tình yêu của nữ nhân có vẻ ngoài xinh đẹp và thông minh trước mặt. Hắn chỉ chậm rãi gật đầu, bắt đầu câu hỏi thứ hai: “Ta biết Tần tiểu thư vừa mới trải qua thời gian thực tập, lương của ngươi mỗi tháng chắc là một nghìn hai trăm tệ, bao gồm trợ cấp ăn ở và một ít phí dẫn chương trình, tổng thu nhập của ngươi sẽ không vượt quá năm nghìn tệ.”
Cố Như Trạch nghiêng người về phía trước, cố gắng tạo đủ áp lực cho nữ hài mà hắn cho là giống con thỏ trắng: “Như vậy ngươi có thể giải thích cho ta biết tiền ở đâu mà ngươi mua nhà hay không?”
Nam nhân còn đặc biệt chỉ vào chiếc túi hàng hiệu: “Ta đã điều tra rồi, cái này phải hơn ba ngàn. Hơn nữa, theo đồng nghiệp của ngươi nói, ngươi có ít nhất mười cái như thế này. Trong đó còn có cái giá trị hơn mười ngàn. Ngươi từ đâu có số tiền này?”
Vào cuối những năm 90, giá cả của những mặt hàng xa xỉ không còn đáng sợ như thế hệ sau, nhưng đối với thời đại này, nó vẫn đủ khiến người ta sợ hãi. Ngay cả thân phận như Cố Như Trạch cũng không khỏi cảm thán một câu.
“Một cái túi da thật sự không đáng bao nhiêu tiền. Ta không hiểu mấy thứ này sao lại đắt như thế?”
Vấn đề này khiến sắc mặt Tần Khanh hiện lên sự bối rối. Nàng cắn chặt môi, không nói gì.