Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2362 - Chương 2362. Lý Kiến Hỉ Chết

Chương 2362. Lý Kiến Hỉ chết
Chương 2362. Lý Kiến Hỉ chết

Trương Tuấn là một nhân viên phục vụ, chẳng qua nhân viên phục vụ này có hơi ấm ức.

Chẳng những công việc vất vả, mà mỗi khi bà chủ không vui hoặc gặp chuyện đều mắng chửi hắn vài câu. Điều quan trọng nhất là hắn không có lương. Nhưng dù vậy, hắn vẫn phải làm tiếp.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Bà chủ là mẹ hắn. Quán ăn nhỏ này là nguồn kinh tế duy nhất của gia đình, cũng là vốn liếng cho cuộc sống tương lai ổn định của hắn. Vì kế thừa gia nghiệp, hắn bắt buộc phải làm tiếp.

Trương Tuấn vẫn còn trẻ, hai mươi tuổi là độ tuổi thích khoe khoang nhất. Mơ ước lớn nhất của hắn ở tuổi này là có thể sở hữu một chiếc điện thoại di động Cẩm Tú, tốt nhất là loại điện thoại nắp gập có thể đóng mở như là Mata gì đó.

Người đời sau rất khó tưởng tượng được cảm giác hư vinh khi sở hữu một chiếc điện thoại ở cuối thế kỷ 20, nhất là điện thoại di động Mata Cẩm Tú có giá lên tới mười nghìn. Ánh mắt hâm mộ ao ước của những người xung quanh đủ khiến một người bình thường vui phơi phới. Hiện tại công cụ truyền tin của Trương Tuấn là Motorola mốt nhất ở mấy năm trước, tức là máy nhắn tin 976. Lúc đó hắn có thứ này còn nhận được vô vàn ánh mắt hâm mộ.

Nhưng mới qua vài năm, mấy người bạn chơi thân với hắn đã lặng lẽ đổi sang điện thoại di động mốt nhất. Mỗi lần Trương Tuấn cùng bạn bè đi ăn hoặc đi vũ trường, thấy sự nhiệt tình của các cô nàng sau khi mấy người bạn lôi điện thoại ra, hắn ghen tỵ đỏ mắt.

Hoặc là không mua, hoặc là mua đồ tốt nhất!

Trương Tuấn âm thầm thề.

Hắn đã nghe ngóng, hiện tại điện thoại di động tốt nhất là Mata 20 của công ty Điện tử Cẩm Tú. Mặc dù giá bán mười hai nghìn đủ khiến mọi người ngần ngại, nhưng mười ba chức năng đủ khiến giới trẻ phát cuồng.

Chẳng phải những nhân vật lớn ở Thiên Đô đều dùng loại này sao? Chẳng phải chuyện đầu tiên người trẻ tuổi làm sau khi phát tài là lập tức mua thứ này sao?

Dù là chơi mạt chược hay là tán gái ăn cơm, chỉ cần đặt chiếc điện thoại di động có kiểu dáng đặc biệt, giá cả đắt đỏ này lên bàn thì ánh mắt mọi người sẽ thay đổi ngay lập tức. Thậm chí nghe nói Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lừng lẫy cũng dùng loại điện thoại này!

Tối nay quán ăn của Trương Tuấn rất đắt khách, tám bàn và bốn phòng riêng đều kín chỗ. Trương Tuấn bận tối tăm mặt mũi, nhưng dù vậy mỗi lần rảnh rỗi hắn đều đưa mắt nhìn vị khách ở bàn số ba.

Vị khách này không phải gái đẹp tuyệt trần, chỉ là một hán tử trung niên đô con. Tuy vị khách này một mình uống hai chai rượu trắng, song tửu lượng không hề thu hút sự chú ý của Trương Tuấn. Quán ăn đã kinh doanh nhiều năm, có thực khách giỏi uống rượu nào mà hắn chưa từng thấy chứ. Điều thu hút sự chú ý của hắn nhất là chiếc điện thoại mà vị khách kia đặt trên bàn.

Mata 20 Cẩm Tú!

Chiếc điện thoại di động mà hắn ao ước nằm ở nơi cách hắn chưa đầy năm mét. Cả buổi tối ánh mắt của hắn đều dính vào nó.

"Thanh toán!"

Lý Kiến Hỉ đã đưa ra quyết định, hét to gọi Trương Tuấn.

Kinh nghiệm trinh sát của hắn vô cùng phong phú, sao lại không nhìn ra người trẻ tuổi này thích mê chiếc điện thoại của mình kia chứ. Nói ra thì chiếc điện thoại di động này là chiến lợi phẩm khi hắn nằm vùng, hắn khá thích nên giữ lại. Lúc đó Nhậm Thiết Quân cũng biết chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn mắt nhắm mắt mở bảo hắn bù thêm ba nhìn tệ, ngầm cho phép Lý Kiến Hỉ sở hữu chiếc điện thoại di động tang chứng này.

"Sáu mươi hai tệ, bớt cho ngài số lẻ."

Trương Tuấn đi tới tính tiền, sau đó hắn không rời đi mà nhìn chòng chọc chiếc điện thoại, ánh mắt khát khao khiến Lý Kiến Hỉ hơi kinh ngạc.

"Ngươi thích à?"

Lý Kiến Hỉ dừng bước, vừa vuốt ve điện thoại vừa nhìn Trương Tuấn với ánh mắt sâu thăm thẳm.

"Thích."

Trương Tuấn gật đầu: "Ngài có thể cho ta ngắm một lát không?"

Lý Kiến Hỉ lắc đầu. Ngay khi Trương Tuấn thất vọng toan rời đi, Lý Kiến Hỉ gọi hắn lại: "Ngươi giúp ta một việc, ta có thể tặng nó cho ngươi."

"Thật ư?"

Trương Tuấn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng lại vừa khó tin.

"Ta muốn làm một chuyện, có lẽ khả năng cao là không về được."

Lý Kiến Hỉ cười ha hả nói: "Sau này ngươi hãy chôn tro cốt của ta bên cạnh một người bạn được chứ?"

"Đùa gì thế..."

Trương Tuấn cho rằng đối phương là một kẻ điên say xỉn, nhưng hắn không dám phản bác, bởi vì hắn nhìn thấy vẻ điên cuồng lóe lên trong mắt đối phương.

"Đừng hỏi ta làm gì, cũng không cần biết ta là ai. Chỉ cần nhớ một việc, nam nhân nói lời giữ lời. À phải rồi, quên nói với ngươi người bạn kia của ta họ Nhậm."

Lý Kiến Hỉ ném điện thoại cho Trương Tuấn, sau đó biến mất trong bóng đêm, không quay đầu lại.

Không cần nói quá rõ ràng.

Hắn biết một khi mình thành công, toàn hệ thống cảnh sát Thiên Nam chắc chắn sẽ truy lùng hành tung gần nhất của hắn. Đến lúc đó, ắt sẽ có người nói cho chàng trai này biết tất cả.

"Đại ca, ngươi muốn đi đâu? Đừng có đùa nhé, ta lấy điện thoại rồi đấy!"

Trương Tuấn đuổi theo, hô lên với bóng lưng Lý Kiến Hỉ.

"Lão tử đã nói là làm. Đi đâu à? Đi cầu yên lòng."

Đây là câu nói cuối cùng của Lý Kiến Hỉ để lại cho Trương Tuấn. Nam nhân sải bước, biến mất trong bóng đêm.

Một tiếng sau, Thiên Đô xảy ra một vụ án nổ súng có ảnh hưởng vô cùng tiêu cực.

Tổ trưởng tổ ba hệ thống giám sát Cố Như Trạch bị bắn chết trên đường về nhà. Theo lời khai của nhân chứng, hung thủ vô cùng tỉnh táo trong quá trình hành hung, thậm chí sau khi bắn trúng Cố Như Trạch, hắn không rời đi mà còn tiến lên bắn thêm hai ba phát vào chỗ hiểm, mỗi phát bắn đều trí mạng.

Sau đó, trước ánh mắt kinh hoàng của người qua đường, Lý Kiến Hỉ ngồi bên cạnh Cố Như Trạch, cười khanh khách nói với một nhân viên hệ thống giám sát khác đang sợ choáng váng.

"Ta không ngấm ngầm giở trò, ta giết hắn bởi vì ta muốn lấy mạng hắn trả cho ông chủ Nhậm. Ta sẽ không giết ngươi."

Lý Kiến Hỉ gí súng vào dưới cằm mình: "Ta từng hứa với sếp sẽ làm người tốt, vì vậy ta trả mạng cho pháp luật."

Pằng!

Đạn bắn xuyên cằm, biến đầu của Lý Kiến Hỉ thành bức tranh rực rỡ.

Lý Kiến Hỉ chết.

Nỗi bi ai của một con tốt trong bàn cờ lớn là hắn chỉ biết phần nổi của tảng băng trôi, thậm chí bỏ mạng cũng chỉ khiến người ta cảm thán. Thế giới này là thiên hạ của kẻ thông minh...

Hết chương 2362.
Bình Luận (0)
Comment