Cuộc tấn công của phe Cố nhằm vào Tô Trung Hòa ở Thịnh Kinh giống như từng cơn sóng lớn liên tục ập về phía hắn.
Hiện tại cục diện ở Thiên Nam trên báo cáo rất tệ!
Vụ án mưa lũ, ông chủ Nghiêm, ông chủ Lưu, và cả Cố Như Trạch, Nhậm Thiết Quân đã chết... không chỉ dừng lại ở hàng loạt nhân vật lớn như vậy.
Sự việc ba phóng viên ở Thịnh Kinh bị chặt tay cũng đang sôi sùng sục, lan truyền rộng rãi. Tiếp theo, chuyện Côn thành năm xưa cũng bị lật lại, đơn tố cáo nhiều như mưa rơi.
Cùng lúc đó, mạng lưới quan hệ của phe Cố đang điên cuồng phát lực. Sau khi Lý lão đằng sau phe Tô hôn mê, các gút mắc lợi ích khiến nhiều người đổi phe, ra tay không hề nương tay.
Lại thêm các thế lực trong đại cục tương lai đều vui vẻ nhìn một đại tướng thuộc phe Lý lão rớt đài...
Vô số mạng người, vô số trao đổi ích lợi, tóm lại là tất cả chỉ đổi lấy một câu nói hời hợt của nhị trưởng lão.
Đây là quyền lực!
"Thiên Nam đang làm cái quái gì thế? Tô Trung Hòa đang làm gì thế?"
Nhị trưởng lão liếc nhìn tài liệu mà cấp dưới báo lên, nhíu mày quyết định.
"Không ngồi vững vị trí, không làm được việc thì đổi người đi. Chúng ta là đầy tớ phục vụ nhân dân, không phải quý tộc cha truyền con nối."
…
Quy tắc của Hạ quốc dẫn đến kết cục của các nhân vật lớn trong giới chính trị có vẻ im hơi lặng tiếng.
Mạng lưới quan hệ dây mơ rễ má và các vướng mắc lợi ích thỏa hiệp với nhau, trao đổi lẫn nhau, sau đó mới trần ai lạc định.
Tựa như tiếng sấm đầu tiên trong mùa xuân.
Trước khi mọi người nghe thấy tiếng sấm đinh tai nhức óc kia, không một ai biết khi nào tiếng sấm này sẽ vang lên. Chỉ khi nó vang lên, mọi người mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Sấm xuân, kinh trập, côn trùng phá vỏ.
Vào một ngày đẹp trời, dùng văn mẫu của học sinh tiểu học để miêu tả thì chính là ánh nắng rạng ngời, vạn dặm không mây.
Tô Trung Hòa đến văn phòng trước nửa tiếng như mọi ngày. Bao năm qua, sắp xếp kế hoạch một ngày làm việc trước khi đi làm là thói quen ông chủ Tô đã duy trì nhiều năm.
Không có ai có thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào từ nét mặt của ông chủ Tô. Nam nhân này luôn giữ vẻ mặt trầm lặng và nghiêm túc.
"Chiến sĩ nên ngã trên chiến trường."
Đây là ý nghĩ duy nhất của Tô Trung Hòa. Mặc dù hiện tại Thiên Nam đã trở thành vùng động đất trong miệng mọi người, nhưng chỉ cần hắn vẫn còn là thái thú Thiên Nam một ngày thì hắn sẽ không chịu thua!
Hắn tin tưởng kiến thức chính trị của mình.
Chiếc điện thoại màu đỏ bí mật trên bàn làm việc đột ngột đổ chuông, khiến Tô Trung Hòa tạm gác lại công việc.
Hắn bắt máy.
Là hội trưởng lão gọi tới. Tuy đối phương đã nói rất nhiều, nhưng trong cơn hoảng hốt Tô Trung Hòa chỉ nhớ hai điểm.
Một, tới Thịnh Kinh trong thời gian sớm nhất. Hội trưởng lão khẩn cấp triệu tập hắn đến Tự Sự Các.
Hai, theo tình hình hiện tại ở Thiên Nam, tổ chức không đoàn kết và ý tưởng độc chiếm thiên hạ khiến hội trưởng lão rất bất mãn. Bọn hắn dự định nghe báo cáo giải thích của hắn xong sẽ điều chỉnh vị trí công tác của hắn.
Tô Trung Hòa bất lực cúp máy, vẻ mặt thay đổi từ giận dữ đến khó tin, cuối cùng khôi phục vẻ bình thản trầm lặng như thường ngày.
"Ông chủ?"
Tiểu Tô vừa mới thế chỗ Lý Kỳ Xương ân cần đi tới bên cạnh Tô Trung Hòa. Hắn khom lưng, giọng điệu hoảng hốt: "Ngài thấy khó chịu sao?"
Khó trách Tiểu Tô hoảng như vậy.
Trước giờ hắn chưa từng thấy sự thay đổi cảm xúc dữ dội như vậy trên gương mặt của bất kỳ ai.
"Ta không sao."
Tô Trung Hòa mỉm cười: "Giúp ta nói với ban thư ký liên hệ với sân bay, báo cho phía sân bay biết ta muốn ngồi chuyến bay tới Thịnh Kinh sau hai tiếng rưỡi, bảo bọn hắn dọn lối VIP. Nói với phía sân bay ta rất vội."
Tiểu Tô nhanh chóng ghi nhớ.
"Trước giờ ta không thích mưa đêm, ngươi có biết tại sao không?"
Tô Trung Hòa rút một điếu thuốc trong bao ra. Lúc hắn bật lửa, thư ký Tiểu Tô chợt phát hiện thấy ông chủ Tô luôn bình tĩnh như núi hơi run tay.
"Ta không biết. Nhưng năm nay Thiên Nam mưa lớn, ta nghe bà nội nói e là sẽ có lũ lụt."
Tiểu Tô thông minh lập tức dời mắt, đồng thời cố gắng nói sang chuyện khác khiến ông chủ Tô không phát hiện ra hắn đã nhìn thấy gì.
"Mưa đêm, ghét nhất là khi trời đêm mịt mù, chúng ta không quan sát được gì."
Tô Trung Hòa hút thuốc lá: "Chỉ khi tiếng sấm nổ vang, sấm sét bổ xuống, mưa to xối xả, ngươi mới phát hiện thì ra mình mới là con chim ướt cánh trong cơn mưa xối xả ấy."
Tiểu Tô không hiểu Tô Trung Hòa đang nói gì, điều duy nhất hắn hiểu được là trên gương mặt ông chủ Tô có nét tang thương khó tả.
…
Tô Trung Hòa biết rõ dụng ý đằng sau cuộc gọi này.
Hiển nhiên các nhân vật lớn ở trung tâm đã quyết định bắt mình từ chức. Có thể nói nếu không phải các trưởng lão ở trung tâm đã thống nhất ý kiến thì sẽ không có cuộc điện thoại này.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Tô Trung Hòa bùi ngùi.
Điều khiến hắn run sợ là trước cuộc gọi này, tất cả mạng lưới quan hệ của mình đều im ắng.
Bất kể là đồng nghiệp cùng phe hay là bạn bè có quan hệ vững chắc trong nhiều năm, thậm chí bạn bè cùng chung chí hướng cũng không có một ai gọi điện thông báo cho hắn.
Nhất là trong giới chính trị, bất kỳ quyết định tuyệt mật nào chỉ cần không ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia đều không được gọi là bí mật! Không biết sóng gió nhằm vào mình đã dâng trào bao lâu mà những người đã phát hiện ra manh mối đều không nói cho mình.
Tô Trung Hòa biết rõ thái độ im lặng của những người này nói lên điều gì.
Mình đã bị phe đồng minh vứt bỏ hoàn toàn! Muốn lật ngược tình thế trong hoàn cảnh này?
Như vậy chỉ có một khả năng: Lý lão gia tử tỉnh lại! Mà cơ hội này cực kỳ nhỏ bé!
Một cụ già hơn chín mươi tuổi mang bốn năm căn bệnh, nếu không có thiết bị tân tiến giữ mạng thì e là đã...
Tô Trung Hòa cảm thấy có lẽ mình thua rồi, nam nhi phải ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với bất kỳ thất bại nào.
Hiện tại hắn cần có một kết thúc hoàn mỹ ở Thiên Nam.