"Boss, nếu dựa theo ý tưởng của ngài thì có lẽ chúng ta phải đợi thêm rất lâu." Văn Tiểu Địch nhíu mày: "Phải đợi tới khi Phe cải cách hoàn toàn thắng lợi mới có thể tiếp tục đàm phán với đối phương."
"Theo điều tra của chúng ta, hiện tại hai bên có thực lực tương đương. Ngày nào hội đồng quản trị của Toshiba cũng ồn ào như cái chợ, mấy lão già hơn năm mươi tuổi xắn tay áo chỉ vào mũi đối phương cãi nhau."
Vẻ mặt của Văn Tiểu Địch có hơi cạn lời.
"Gần đây tài nguyên của tổ chức Otomo và Quốc tế Cẩm Tú đều do ngươi phụ trách, làm khá lắm."
Tô Bình Nam cười khẽ, thản nhiên nói sang chuyện khác.
"Ngoại trừ một số thứ nhạy cảm, tức là những khoản tiền cần xoay vòng ở Cảng thành và quần đảo Cayman kia, những cái khác cũng giống công việc trước kia của ta."
Văn Tiểu Địch kiêu ngạo hừ mũi: "Hơn nữa, ta dám nói sau khi ta tiếp quản công việc, hiệu suất cao hơn trước đây mười phần trăm, logo này là thứ ta nên nhận được."
Nữ hài đắc ý vuốt ve cổ áo của mình, trên cổ áo công sở thương hiệu Chanel của nàng có một con rồng Hạ quốc ba móng sống động như thật.
"Ngươi là tổng phụ trách điều hành toàn bộ tài nguyên của Cẩm Tú, phải luôn theo dõi từng mắt xích, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề."
Tô Bình Nam lắc đầu: "Ta thấy ngươi có cái tật mềm lòng. Khi ngươi mới tiếp quản, có một khoản tiền mười ba triệu xoay vòng ở ngân hàng Cảng thành mất những ba tiếng đồng hồ. Người phụ trách mắt xích này đã tắc trách nghiêm trọng."
"Nói cho ta biết ngươi đã xử lý thế nào?"
Tô Bình Nam nhìn Văn Tiểu Địch.
"Yêu cầu Hòa Ký cảnh cáo kịp thời, lưu lại sai lầm của bọn hắn."
Văn Tiểu Địch trả lời rất nhanh: "Hơn nữa, mắt xích này đã bị cắt bỏ hoàn toàn, cắt đứt mọi liên hệ."
"Sau đó thì sao?"
Tô Bình Nam tiếp tục đặt câu hỏi.
"Dùng thủ đoạn khiến cái tên Lâm Bảo Thụy kia từ chức chủ nhiệm ngân hàng Thụy Sinh. Người này đã bị tống cổ khỏi giới tài chính Cảng thành."
Văn Tiểu Địch trả lời: "Hòa Ký đã điều tra được nguyên nhân vì sao khoản tiền khi đến chậm. Đó là vì vợ của Lâm Bảo Thụy đầu tư thất bại, lúc đó con của hắn cũng phải vào viện, cho nên lúc đó hắn cần một khoản tiền xoay sở, tuyệt đối không phải là người này mượn con đường của chúng ta làm việc tư."
"Ta cảm thấy đuổi hắn khỏi giới tài chính đã là trừng phạt xứng đáng. Hơn nữa, Hòa Ký đã gửi tin nói Lâm Thụy Sinh đã xin di dân!"
"Chúng ta không phải thương nhân!"
Tô Bình Nam ngắt lời Văn Tiểu Địch: "Ngươi nói nhiều như vậy chẳng qua là cảm thấy không cần dùng thủ đoạn đặc biệt đúng không?"
"Ta thừa nhận mình không muốn thấy máu."
Văn Tiểu Địch im lặng một lúc, sau đó gật đầu: "Nhưng không phải ta mềm lòng nương tay, mà là ta cảm thấy không cần thiết. Dù sao cũng cắt đứt mọi liên hệ rồi, vả lại hắn cũng hứa hẹn sẽ không bao giờ quay lại Cảng thành."
"Vậy ngươi có biết nửa tiếng trước, Lục Chí Liêm của Ủy ban Độc lập Chống Tham nhũng Hồng Kông đã mời vị Lâm tiên sinh này uống trà ở Cửu Long không?"
Thấy Văn Tiểu Địch biến sắc, Tô Bình Nam mỉm cười xua tay: "Chúng ta đã điều tra rõ nguyên nhân hắn đi uống trà. Là do sổ sách thẩm kê của hắn lúc từ chức vẫn còn một số vấn đề, không liên quan gì đến chúng ta."
Nam nhân đập bàn: "Nhưng ai dám chắc hắn không để lại chứng cứ chúng ta rửa tiền để làm bùa hộ mệnh lập công chuộc tội?"
Văn Tiểu Địch im lặng.
"Ta không tin nhân tính."
Tô Bình Nam chậm rãi cất lời: "Ngươi đang kiểm soát mạng lưới quan hệ của trụ sở chính và các công ty con của Cẩm Tú, là động mạch chủ của chúng ta. Vì vậy ngươi phải nhớ kỹ một điều."
"Một khi xuất hiện sai lầm, chúng ta thà giết nhầm còn hơn bỏ sót."
Văn Tiểu Địch khom lưng.
"Mấy ngày nữa ngươi hãy đích thân tới Cảng thành một chuyến. Thứ nhất là gặp đám người Hòa Ký, thứ hai là đi tạo dựng lại mấy mạng lưới quan hệ."
Tô Bình Nam chuyển đề tài sang Toshiba: "Lần đàm phán tới, ta sẽ đích thân ra mặt."
Tách!
Theo âm thanh bật lửa lanh lảnh vang lên, nam nhân châm xì gà, phun ra một ngụm khói.
"Ta lặp lại lần nữa, từ trước tới giờ chúng ta không phải là thương nhân."
Hắn tiện tay ném một điếu xì gà khác cho Đỗ Cửu, lời nói mang ẩn ý.
"Đằng sau tài sản kếch xù đều che giấu tội ác. Việc chúng ta phải làm là đưa ra một điều kiện khiến đối phương không thể từ chối."
Nam nhân xòe tay: "Chỉ đơn giản vậy thôi."
…
Nếu như một năm trước có người nói với Hanbun Shokuju là không lâu sau ngươi sẽ ngồi lên vị trí trưởng phòng đối ngoại phòng Kinh doanh Toshiba, e là hắn nằm mơ cũng cười tỉnh.
Phải biết rằng tài phiệt này của Nhật Bản có chế độ biên chế suốt đời, ở tuổi này mà ngồi lên vị trí quan trọng ấy thì có thể nói là tương lai vô hạn.
Xe, nhà, tiền đều dễ dàng có được.
Nhưng hiện tại thì sao?
Tổng công ty rối ren bất ổn dẫn tới vị trí trưởng phòng đối ngoại phòng Kinh doanh trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay.
Dù sao lãnh đạo cấp cao của hai phe phái cũng chẳng làm gì được nhau, nhưng trút giận lên nhân viên tầng trung thì dư sức.
Vì vậy chưa đầy nửa năm, vị trí này đã thay năm trưởng phòng.
Thậm chí khi năm kẻ xui xẻo này bưng đồ đạc cá nhân của mình bị đuổi khỏi công ty, Hanbun Shokuju còn cười trên nỗi đau của người khác.
Phải biết rằng trong đó có mấy đối thủ cạnh tranh của hắn, cũng là kẻ thù cũ của hắn.
Nhưng Hanbun Shokuju không vui vẻ được bao lâu.
Bởi vì một tuần trước, vị trí trưởng phòng Kinh doanh như tai bay vạ gió nện xuống đầu hắn, không cho hắn bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
Biểu hiện của Hanbun Shokuju sau khi nhậm chức trưởng phòng có thể được ghi vào sách giáo khoa.
Chỉ cần là công việc, kéo được thì kéo, kéo không được thì giả bệnh. Hắn sẽ không bao giờ tham gia vào bất kỳ lĩnh vực mang tính thực chất nào.