Một hài tử đến từ Hokkaido, tốt nghiệp đại học Waseda, thành công tiến vào tập đoàn Toshiba, sau đó được thăng chức trưởng phòng tài vụ, Hanbun Shokuju đã dựa vào mấy chữ.
Nhìn mặt nói chuyện.
Hắn cho rằng, thế giới này không có người nào mà hắn nhìn không thấu.
Có rất nhiều giám đốc điều hành cấp cao ở Toshiba. Hắn hiểu hầu hết mọi người rõ như lòng bàn tay.
Sở thích, tính cách, khí chất của đối phương. Cũng bởi vì sự khéo léo của hắn, cho nên hắn mới được đề bạt chức trưởng phòng tài vụ.
Đừng đánh giá thấp vị trí của vật tế thần này, đây là cấp độ mà 90% nhân viên bình thường trong đời không bao giờ đạt được!
Nhưng hắn hoàn toàn không hiểu nam nhân trước mặt.
Ánh mắt của đối phương từ khi vào cửa không hề thay đổi, mặt luôn mỉm cười.
Kiểu cười khiến người ta thấy lạnh trong lòng.
Hanbun Shokuju cúi đầu thật sâu trước Tô Bình Nam: “Không biết ngươi có thích nơi này không? Thật xin lỗi.”
“Các ngươi đúng là có lỗi.”
Nhìn Hanbun Shokuju cong người như con tôm trước mặt mình, Tô Bình Nam nói: “Chỉ để một trưởng phòng tài vụ nho nhỏ gặp mặt, chẳng lẽ Toshiba bây giờ đấu đá nội bộ đến mức không còn những phép xã giao cơ bản nhất? Hay người Nhật các ngươi vẫn kiêu ngạo như ngày nào?”
Tính cách mạnh mẽ của người dân Nhật Bản đã được khắc sâu vào xương tủy của bọn hắn.
Việc Tô Bình Nam không chút khách sáo quát lớn ngay lần gặp mặt đầu tiên không khiến Hanbun Shokuju bất mãn, ngược lại hắn còn sợ hãi.
“Ta thay mặt Toshiba xin lỗi ngươi. Bởi vì công ty có một vài vấn đề nội bộ, cho nên đã chậm trễ Tô tiên sinh. Mong ngươi bỏ qua cho chúng ta lần này.”
Từ cúi đầu đến quỳ xuống, động tác của Hanbun Shokuju cực kỳ trôi chảy.
Khách quan mà nói, cảnh tượng này rất kỳ lạ.
Bởi vì bản chất cuộc gặp giữa hai bên chỉ là một cuộc đàm phán kinh doanh thông thường, Tô Bình Nam đại diện cho Cẩm Tú, còn Hanbun Shokuju thì đại diện cho Toshiba.
Cẩm Tú và Toshiba.
Có thể nói, ngoại trừ người của tập đoàn Cẩm Tú, bất cứ ai đều nghĩ rằng Toshiba mạnh hơn nếu so sánh Toshiba - một công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới với một tập đoàn Hạ quốc còn chưa vươn ra nước ngoài như Cẩm Tú.
Lúc này, các doanh nghiệp của Hạ quốc không có sức cạnh tranh cao ở bên ngoài. Gần như không có mấy người Nhật Bản nào nghe đến tên doanh nghiệp Hạ quốc cả.
Nhưng do sự chênh lệch về địa vị như vậy nên tất cả mọi người có mặt, kể cả nữ nhân ở Ginza, đều cảm thấy việc Hanbun Shokuju quỳ xuống là điều đương nhiên!
Không vì lý do gì khác ngoài khí thế của Tô Bình Nam quá mạnh, mạnh đến mức trong mắt mọi người, nam nhân này giống như một con thú biết đi.
Những người có mặt không có ai ngốc. Trong mắt những người thờ phụng cái mạnh, việc kẻ yếu đầu hàng kẻ mạnh là điều đương nhiên.
“Bảo các nàng ra ngoài đi.”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của nam nhân không hề nhìn đám nữ nhân oanh oanh yến yến. Hắn dặn dò Đỗ Cửu một câu rồi ngồi xuống ghế salon.
Văn Tiểu Địch ở một bên rót một ly whisky có đá, đặt trước mặt nam nhân.
Hành động của Đỗ Cửu cũng rất phù hợp với khí chất giang hồ. Hắn vỗ vai người phụ trách câu lạc bộ, sau đó nhét một tấm séc vào tay đối phương rồi chỉ về phía cửa.
Ra ngoài lăn lộn chỉ vì cầu tài.
Trước mặt tiền tài, tất cả những người không liên quan trong câu lạc bộ đều không nói những câu vô nghĩa chứ đừng nói chi đến kịch bản cẩu huyết. Mọi người đều khom người với Tô Bình Nam rồi lặng lẽ rời khỏi hiện trường.
Chưa đầy năm phút, câu lạc bộ tràn ngập sự im lặng.
…
“Ngươi không hài lòng nữ nhân ở đây?”
Hanbun Shokuju đứng dậy gãi đầu, giọng điệu nghe có vẻ cực kỳ thận trọng. Cho đến bây giờ, bản thân hắn cũng không hiểu tại sao một cuộc đàm phán tốt đẹp và gợi cảm lại biến thành thế này.
Nhưng trên người nam nhân này tản ra sự lạnh lẽo khiến hắn bất giác run rẩy. Trực giác của Hanbun Shokuju nói cho hắn biết, hắn làm như vậy mới là lựa chọn chính xác nhất.
“Ngươi là người Hokkaido, ba mẹ đều là ngư dân.”
Tô Bình Nam bình tĩnh nhìn Hanbun Shokuju: “Ba của ngươi chết vì nghiện rượu khi ngươi mới mười sáu tuổi. Mẹ của ngươi kết hôn với một ngư dân địa phương khác.”
Nam nhân lắc ngón tay nói với Hanbun Shokuju đang há miệng định lên tiếng: “Năm mười bảy tuổi, ngươi mâu thuẫn với ba dượng vì mẹ của ngươi bị bạo lực gia đình. Kết quả ngươi và mẹ của ngươi đều bị đuổi ra khỏi nhà.”
Nam nhân nâng ly whisky trên bàn lên uống một ngụm: “Mùa đông ở Hokkaido rất lạnh. Bệnh xương khớp của mẹ ngươi cũng là do cái lạnh đêm đó gây ra.”
“Nhưng ngươi quả thực là một người tài năng. Ngươi được nhận vào đại học Waseda với số điểm cao, rất ấn tượng.”
Lời tiếp theo của Tô Bình Nam hoàn toàn đánh tan một nửa sự kiên cường của Hanbun Shokuju: “Xứng đáng với số tiền mẹ ngươi kiếm được khi uống rượu và ngủ với đám dân quê hôi tanh ở Izakaya.”
“Khốn kiếp, ta không cho phép ngươi sỉ nhục mẹ của ta.”
Để phục vụ cho việc học của hắn, mẹ hắn đã phải làm tiếp viên bồi rượu trong một quán rượu izakaya. Đây là bí mật lớn nhất trong lòng Hanbun Shokuju, cũng là vảy ngược của hắn.
Cho đến nay, Hanbun Shokuju luôn chôn giấu bí mật này sâu trong lòng. Lúc này, nó đột nhiên bị một người ngoài bóc trần, lửa giận bốc lên khiến hắn lập tức mất đi lý trí.
Tuy nhiên, lửa giận của hắn bốc lên nhanh nhưng biến mất còn nhanh hơn.
Trong lúc hắn gầm lên đứng dậy, Đỗ Cửu vốn đứng sau lưng Tô Bình Nam đã đá vào bụng hắn một cái.
Cơ thể của Hanbun Shokuju bị đá lên không, sau đó văng ra hơn hai mét mới ngã xuống.
Lực chân của Đỗ Cửu rất mạnh. Mặc dù hắn đã thu bớt lực nhưng Hanbun Shokuju làm công việc văn phòng vẫn không chịu nổi.
Hanbun Shokuju cố gắng đứng dậy, cơn đau quặn ở bụng khiến hắn không nhịn được mà nôn mửa. Hắn thở hổn hển mấy phút mới đứng dậy được.
Nhưng nhìn mồ hôi lạnh trên trán, rõ ràng cú đá này vô cùng đau đớn…