“Lão đại, chúng ta phải làm gì đây?”
Trên chuyến bay hạng nhất đến Bổng Tử quốc, Đỗ Cửu nhìn vẻ hưng phấn ẩn chứa trong mắt Tô Bình Nam, không khỏi tò mò hỏi.
“Chúng ta đi lấy một thanh đao, một thanh đao có thể chém bất cứ ai mà không gặp phải bất kỳ phản ứng dữ dội nào.”
Tô Bình Nam hiển nhiên rất có hứng thú, mỉm cười trả lời. Chỉ là khi nam nhân đeo mặt nạ che mắt, hắn không biết một tai nạn yêu cầu tập đoàn Cẩm Tú phải vận dụng đa số lực lượng sắp phát sinh ngoài ý muốn.
…
Thế giới đầy rẫy bạo lực và giết chóc.
Ngay khi Tô Bình Nam tràn đầy phấn khởi khi đại cục ở Nhật Bản đã định, một vụ thảm sát chấn động thế giới lặng lẽ bắt đầu.
Vụ thảm sát này thậm chí còn được lịch sử ghi nhận là một trong những vụ thảm sát tàn bạo và vô nhân đạo nhất.
Ba từ “vô nhân đạo” đã được nhắc đến nhiều lần trên nhiều phương tiện truyền thông với tần suất chưa từng có, điều này cho thấy độ tàn ác của vụ thảm sát.
Thật đáng tiếc khi những người giơ con dao đồ tể trong vụ thảm sát này là người Java địa phương. Những con cừu non bị giết dưới con dao đồ tể lại là hậu duệ của rồng.
Indonesia, quốc gia được người Hạ quốc trong lịch sử gọi là Java tràn ngập bầu không khí kỳ lạ và nghẹt thở vào đầu tháng 5.
Sau cuộc khủng hoảng tài chính châu Á bắt đầu từ hai năm trước, nền kinh tế Java bị ảnh hưởng nặng nề.
Những con cá mập khổng lồ như Quantum Fund, Tiger và các quỹ lưu động quốc tế khác đã rời bỏ đất nước này sau bữa tiệc, chỉ để lại những ngành công nghiệp bị tàn phá.
Tuy nhiên, không giống các quốc gia khác đang cố gắng tự cứu mình, Java, một quốc gia do quân nhân cai trị đã phản ứng một cách đặc biệt tàn bạo.
Giá cả của mọi nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống như giao thông, điện, nhiên liệu, năng lượng bắt đầu tăng chóng mặt.
Người dân bắt đầu phản đối, biểu tình, tuần hành, thậm chí có một số mâu thuẫn với Lục Phiến Môn ở địa phương.
Năm ngày trước, sáu sinh viên đại học biểu tình đã bị quân đội bắn chết tại chỗ!
Quỹ đạo phát triển của mọi chuyện dường như không liên quan gì đến người Hạ quốc ở giai đoạn này, ít nhất đối với người Hạ quốc là vậy.
Đầu tiên, người nắm quyền là Tổng thống Suha. Ngay cả những quan chức quan trọng đưa ra quyết định cũng không có dòng máu Hạ quốc trong người. Mà những người chống cự cũng là người dân Java, chẳng khác nào chó cắn chó.
Thứ hai, là người Hạ quốc ở Java nói chung, vì bọn hắn có khối tài sản khổng lồ nên chi phí sinh hoạt tăng lên cũng không ảnh hưởng đến mức sống của bọn hắn.
Vì thế bọn hắn không có bất kỳ sự phản đối hay hành động nào cả. Bọn hắn vẫn vùi đầu vào hưởng thụ những gì mà bọn hắn cho là sang trọng, ưu việt như trước.
Không phải không có người nhận ra vấn đề. Dù sao một câu tục ngữ vẫn luôn được lưu truyền trong giới thượng lưu trong nước.
“Bất cứ khi nào có bạo loạn, kiểu gì cũng rơi xuống đầu người Hạ quốc.”
Vì thế một số người giàu có bắt đầu cố gắng tụ tập lại để sưởi ấm, nhưng toàn bộ người Hạ quốc lại cư xử vô cùng thờ ơ. Nhiều người thậm chí còn cho rằng chỉ là bị cướp đi một ít của cải, không đáng lo lắng.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Ở Java, các nhóm người Hạ quốc không đoàn kết. Thái độ của bọn hắn đối với việc tham gia chính trị có thể được mô tả là tiêu cực.
Dù sao trong mắt những người Hạ quốc, không có gì là không thể chịu đựng được. Đến lúc đó bọn hắn vẫn sẽ kiếm tiền, chẳng phải sẽ sống một cuộc sống thoải mái sao?
Cho nên, bọn hắn nhịn khi Java cấm người Hạ quốc tham gia quân đội và chính trị, nhịn khi Java cấm mở trường học của người Hạ quốc. Ngay cả khi người Hạ quốc phải từ bỏ tên tiếng Trung và sử dụng tiếng Trung, bọn hắn vẫn nhịn.
Các dân tộc khác trên thế giới khó có thể hiểu được sự nhẫn nhịn của những người Hạ quốc ở Java này.
Dù sao, người Hạ quốc chiếm 5% dân số, chiếm hơn 80% tài sản của cả nước trong thời đại này!
Trăm nhẫn chưa chắc thành vàng.
Ngay khi người dân Hạ quốc mỉm cười như đà điểu nhìn tình thế thay đổi, thì mọi chuyện bắt đầu lặng lẽ thay đổi.
Dưới sự điều khiển của những người cố ý, mâu thuẫn giữa hai bên đã lặng lẽ chuyển sang người Hạ quốc. Bọn côn đồ đã giơ dao đồ tể lên.
Đúng lúc lẽ ra mọi người đã chìm vào giấc ngủ, có hàng trăm tên côn đồ mặc đồ rằn ri, đeo mặt nạ đen xuất hiện một cách có trật tự tại khu vực tập trung của người Hạ quốc.
Điều đáng tiếc hơn nữa là người ủng hộ trung thành nhất của Tô Bình Nam, người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính Hợp Sinh Nobel cũng có mặt trong biệt thự của hắn.
Vào lúc 1h sáng ngày 18/6, vụ thảm sát chấn động thế giới chính thức bắt đầu!
…
Theo quỹ đạo của thời không khác, Nobel cực kỳ may mắn.
Dù là vụ thảm sát chấn động thế giới hay trận lũ lụt kinh hoàng, hắn đều tránh được tất cả chỉ vì đi tán gái.
Nhưng trong thời không này, nguyên nhân cơ bản khiến Nobel không may mắn là vì Cẩm Tú.
Đối với Nobel, sự xuất hiện của Tô Bình Nam đã lật đổ mọi nhận thức của hắn.
Có thể nói, Nobel, một người hoàn toàn được chiều chuộng và lớn lên trong nền giáo dục phương Tây chưa bao giờ tưởng tượng trên đời lại tồn tại một nam nhân như vậy.
Phẩm chất ngang ngược, kiêu ngạo và lạnh lùng của Tô Bình Nam đã hoàn toàn chinh phục được anh chàng ăn chơi này. Không biết từ khi nào, ước mơ của Nobel là được ông chủ khích lệ một câu.
“Làm rất tốt.”
Chỉ sợ ngoại trừ hắn, toàn bộ thế giới không ai tin một tên gia hỏa ăn chơi lại làm được đến trình độ đó chỉ vì mấy chữ này.