Yirute cúp điện thoại. Nobel sắc mặt tái nhợt đã nghe thấy tiếng động phát ra từ con đường vốn yên tĩnh!
“Giết sạch đám quỷ Hạ quốc hút máu này đi.”
Tiếng hét giận dữ của vô số người và tiếng ô tô gầm rú đã nói lên mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Nobel vội vàng đứng dậy cùng Gadi đi đến lối thoát hiểm của biệt thự, vừa chạy vừa bấm số điện thoại đã ghi nhớ bằng đôi tay run rẩy.
“Lão đại, cứu mạng.”
…
Luật pháp cấm giết người nên những kẻ giết người thông thường sẽ bị pháp luật trừng phạt.
Nhưng những kẻ giết người như điên và khoe khoang về việc đó lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.
Voltaire.
“Ta rất nhớ mùa hè năm 1998. Lúc đó ta đã giết rất nhiều người Hạ quốc.”
Đây là cuộc trò chuyện trong một bộ phim tài liệu về vụ thảm sát ở một thời điểm và địa điểm khác.
Trong ảnh, một nam nhân Java với mái tóc hoa râm, khuôn mặt hiền hòa đang ngồi ở đầu bàn ăn, vợ con hắn vây quanh hắn, khung cảnh vô cùng hạnh phúc và ấm áp.
Nhưng nội dung lời nói của lão nhân lại khiến người khác không rét mà run.
“Mùa hè năm đó, ta thậm chí còn không dám mặc quần áo trắng. Bởi vì máu bẩn của người Hạ quốc khiến quần áo không cách nào mặc lại được.”
Lão nhân người Java trước ống kính nhận lấy tách trà cháu trai đưa cho, chậm rãi nhấp một ngụm trước khi nói tiếp: “Ta đi dọc phố Sudirman, bất cứ khi nào gặp một người Hạ quốc, ta lập tức dùng dao đâm chết bọn hắn.”
“Bọn hắn không phản kháng sao?”
Đạo diễn phía sau máy quay vừa nói vừa nhìn dáng người gầy gò và lùn tịt của lão nhân.
“Giết chúng dễ hơn giết một con cừu. Chúng sẽ chỉ quỳ xuống đất cầu xin, ta sẽ cắt cổ hoặc đâm vào tim chúng. Sau đó chúng sẽ quằn quại như cá.”
“Ngươi giết bao nhiêu người?”
Đạo diễn sau ống kính tiếp tục hỏi thăm.
“Ta không nhớ rõ lắm. Dù sao thì ta đã giết tất cả người Hạ quốc mà ta thấy. Nhưng điều ta nhớ nhất là lúc đó ta đã giết cha mẹ của bạn gái mình.”
Lão nhân trả lời.
Nói đến chủ đề này, lão nhân ava thậm chí còn lộ ra vẻ mặt có chút tự hào: “Tòa nhà này là đồ cưới của nữ hài kia. Khi đó, ba mẹ của nàng còn hất hàm bảo ta dung nhập văn hóa Hạ quốc…”
Lão nhân hưng phấn đến mức ho kịch liệt, sau khi bình tĩnh lại, hắn nói tiếp: “Đám quỷ hút máu đó đã cướp đoạt tài sản của chúng ta, bóp chết mạng sống của chúng ta, nhưng lúc nào cũng trưng ra bộ mặt như bố thí.”
“Ta dùng dao cắt lưỡi ba mẹ của nữ hài kia rồi thiêu sống bọn hắn.”
Cảnh quay hoàn toàn im lặng, ánh mắt ngưỡng mộ của những thành viên trong gia đình trái ngược hoàn toàn với vẻ ghê tởm và kinh ngạc của các thành viên trong đoàn quay phim.
Rõ ràng, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng trong mắt người bản địa Java, người Hạ quốc vẫn là những con quỷ hút máu.
Mâu thuẫn giữa hai bên chưa bao giờ được giải quyết và cũng chưa có ai cố gắng giải quyết.
“Lúc đó có bao nhiêu người Hạ quốc bị giết chết?”
Đạo diễn đưa ra câu hỏi: “Theo hồ sơ chính thức thì có 3.200 người. Ngươi có nghĩ con số này chính xác không?”
“Hơn ba nghìn?”
Lão nhân cười toe toét như một con ma xấu xa trong địa ngục: “Đường phố Jakarta đầy máu, thi thể của người Hạ quốc ở khắp mọi nơi. Nữ nhân bị cưỡng hiếp đến chết sau đó bị ném xuống cống…”
“Ba mươi ngàn thì còn tạm được.”
Gương mặt lão nhân hiện lên sự hoài niệm, không sai, là hoài niệm.
…
Phim tài liệu suy cho cùng cũng chỉ là phim tài liệu, không bao giờ có thể tái hiện lại những cảnh tượng tàn khốc chân thực, chúng ta hãy quay ngược thời gian về hiện tại.
Khi Nobel cúp điện thoại của Tô Bình Nam, chạy ra cửa sau biệt thự, toàn bộ Jakarta đã trở thành một địa ngục trần gian.
Vô số người địa phương xuất hiện ở khu phố Tàu theo nhóm.
Đốt, giết, cướp, hãm hiếp… những hành vi tàn bạo nhất của con người được thực hiện trên từng tấc đất, khói dày đặc từ đám cháy thậm chí che kín bầu trời, vô số côn đồ đột nhập vào các cửa hàng của người Hạ quốc cướp đi mọi thứ có giá trị trong mắt bọn hắn.
Cướp bóc không thể bộc lộ nội tâm bạo lực của những người dân địa phương. Sự thiếu phản kháng của người Hạ quốc đã biến những người này thành dã thú!
Thời gian trôi qua, vô số nam nhân Hạ quốc bị túm tóc kéo ra đường, chặt đầu hoặc đánh chết. Nhiều nữ nhân bị đổ xăng thiêu sống. Điều khó chịu nhất là rất nhiều trẻ em Hạ quốc bị đâm sống và ném vào lửa như thịt nướng, sau đó bọn côn đồ cười không ngớt!
Những tiếng kêu than, la hét, cầu xin và máu chảy tạo thành bức tranh về ngày tận thế.
“Dừng lại.”
Đám người Nobel chạy ra khỏi biệt thự. Tất cả mọi người nhìn thấy đám ác ôn đang đồ sát đồng bào của mình cách đó không xa.
Lần đầu tiên trong đời, Nobel hiểu ý nghĩa của từ giận đỏ mắt. Hắn hỏi vệ sĩ của mình: “Các ngươi có thể cứu bé gái kia không?”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn theo ngón tay của Nobel. Không chỉ đám vệ sĩ, ngay cả Gadi ngày thường luôn thờ ơ cũng phải thở mạnh.
Một nữ hài Hạ quốc khoảng mười ba mười bốn tuổi. Có thể nhìn ra được gia cảnh của nàng không tệ. Làn da trắng như sữa cùng với bộ váy màu trắng thời thượng có thể nói rõ mọi thứ.
Nhưng bây giờ nữ hài này đã hoàn toàn mất đi sự ngây thơ thường ngày, toàn thân lấm lem bùn đất, hiển nhiên đã bị người ta cưỡng hiếp từ lâu.
Bọn côn đồ rõ ràng không có ý định để nàng tiếp tục sống, một sợi dây kẽm được luồn qua miệng nữ hài giống như trói một con chó, trong khi một nhóm khác đang cố đâm một cây gậy xuyên qua cơ thể nàng, đặt nàng bên đường để làm tiêu bản.
Nữ hài hoàn toàn mất trí, chỉ biết la hét vô nghĩa trong đau đớn. Lưỡi đã bị đâm thủng, mặc dù cực kỳ đau đớn nhưng nàng cũng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô như con chó.
Nhưng chính âm thanh đau đớn này đã khiến bọn côn đồ đặc biệt hưng phấn.
“Ta thích nghe tiếng kêu thảm của nàng, từ từ chơi chết nàng.”
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi điên cuồng gào thét: “Ba của con khốn này đã trừ lương của ta chỉ vì ta đến muộn. Ta sẽ móc mắt con gái hắn nhét vào miệng hắn.”