Sức mạnh của thần tượng là vô hạn.
Tất cả những fan theo đuổi ngôi sao cuồng nhiệt trên thế giới này luôn cống hiến hết mình cho thần tượng chứ đừng nói chi đến Nobel.
Nên biết rằng sức nặng của Tô Bình Nam trong lòng tên ăn chơi này gần như ngang bằng với thần!
Đương nhiên, hiện tại giọng điệu, động tác, thái độ của Nobel hoàn toàn bắt chước lời nói và hành động của Tô Bình Nam.
Nhưng Tô Bình Nam là ai?
Ở thời không khác, nam nhân này đã chiến đấu cả đời, cộng thêm quyền cao chức trọng ở thời không này càng làm cho hắn gần như không có đối thủ.
Hắn có một loại uy nghiêm và tàn nhẫn không ai có thể bắt chước được. Cho nên, Nobel trong mắt Gadi giống một kẻ điên cuồng hung hãn hơn!
Nhưng như vậy đã đủ rồi, dù sao năm sinh mạng đó đều chết trước mặt Gadi, cảnh tượng đẫm máu này cũng đủ khiến hắn phục tùng.
Thế nhưng, một người bình thường muốn giết người quả thật quá khó khăn. Vì thế, Gadi cảm thấy do dự.
Nobel tiếp tục hung hãn nói: “Vì lần trước ta bị bắt cóc, suýt chết trên hòn đảo kia, nên ta hiểu có một số thời điểm ngươi phải chiến đấu! Nếu không chiến đấu, ngươi sẽ chết!”
Hắn lắc bàn tay phải tàn tật của mình về phía Gadi: “Lúc đó ta đã ôm chân lão đại và khóc, nói rằng ta bị tàn phế, đời này chỉ là phế vật. Ngươi đoán xem lão đại nói gì?”
Gadi ngơ ngác lắc đầu, nhưng trong lòng hắn đã có quyết định.
Chờ chuyện này kết thúc, mình nhất định phải nói với lão gia tử yêu cầu Nobel tránh xa Tô Bình Nam. Cho dù đối phương có tài hùng thế lớn như thế nào, tuyệt đối không được gút mắc cùng một chỗ với hắn.
Dù sao, nhà họ Hoàng cũng là dòng họ độc đinh. Mà người đó tuyệt đối không phải người lương thiện.
“Hắn đã tát ta một cái.”
Nobel không biết anh rể đang nghĩ gì, mắt sáng lên khi nhắc đến chuyện mình bị đánh: “Ta vĩnh viễn ghi nhớ lời nói của hắn. Thời xưa còn có độc nhãn tướng quân, hoàng đế cụt tay. Nam nhân đỉnh thiên lập địa, chỉ mấy ngón tay mà đã khóc sướt mướt, thật sự quá mất mặt.”
“Sau đó, ta đã bỏ ra mức giá cao nhất để làm ngón tay giả. Ta tập bắn súng mỗi ngày cho đến khi chảy máu không ngừng, ta chỉ muốn lão đại khen ngợi ta.”
Nội tâm bạo lực của Nobel cùng với di chứng giết người lần đầu tiên hoàn toàn bạo phát. Hắn chĩa súng vào Gadi: “Hoặc ngươi nghe theo ta. Nếu không, ta sẽ bắn chết tên hèn nhát ngươi.”
Nhìn họng súng tối đen như mực, Gadi cuối cùng cũng gật đầu.
“Nhìn bộ đồ ăn uống, hẳn có ba người, là một gia đình.”
Nobel tiện tay đưa con dao gọt trái cây trong bếp cho Gadi, sau đó chỉ vào một góc phòng khách: “Nơi đó là điểm mù của thị giác.”
Nobel biết mình cùng Gadi đều là tân binh, cho nên không thực hiện bất kỳ thủ đoạn khó lường nào: “Đến lúc đó, ta sẽ thu hút sự chú ý của chủ nhà, ngươi nhớ tranh thủ một đao lấy mạng nhé.”
“Nhớ kỹ đâm nơi này. Khi rút dao nhớ cho dao nằm ngang, như vậy mới có thể cắt đứt khí quản được.”
Hắn chỉ vào cổ của mình.
“Đám sát thần của Cẩm Tú nói cho ta biết, muốn người bình thường một đao mất mạng chỉ cần nhắm vào hai điểm này. Sau lưng có bộ phận quan trọng nhưng ta sợ tay ngươi yếu, không đâm vào được. Cho nên cổ họng là lựa chọn tốt nhất.”
“Được.”
Gadi khó khăn gật đầu, tay cầm con dao gọt hoa quả đã ướt đẫm mồ hôi. Cho dù căng thẳng nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Ta nhớ tập đoàn Cẩm Tú chỉ là một tập đoàn kinh doanh nhiều ngành nghề. Tại sao trong đó lại có nhiều kẻ liều lĩnh như vậy?”
“Bởi vì lão đại luôn tin tưởng chỉ có bạo lực mới có thể bảo vệ lợi ích của mình.”
Nobel đưa ra câu trả lời.
Hai người đều không nói gì nữa, trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có khói lửa ngoài cửa sổ cùng tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng nói cho bọn hắn biết đây không phải là mộng.
…
Bây giờ chúng ta quay lại Hàn Quốc.
Khi hàng trăm người đang cúi đầu chào, Tô Bình Nam bước vào thang máy tòa nhà Kim Môn. Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, các thành viên mới gia nhập mới dám đứng thẳng.
“Ngươi có biết người kia là ai không? Khí thế mạnh mẽ quá. Vừa rồi hắn nhìn ta, chân ta lập tức run lên, giống như một con sư tử đang nhìn đồ ăn của mình vậy.”
Phác Thải Anh trong trang phục công sở nhìn cấp trên của mình, Xa Tố Nhã, một nhà quản lý chuyên nghiệp mới gia nhập công ty nhưng đã khá nổi tiếng trong giới kinh doanh.
“Không biết, có thể là đại nhân vật đến từ nước Mỹ.”
Xa Tố Nhã lắc đầu: “Sau cuộc khủng hoảng tài chính, rất nhiều công ty tư nhân của Mỹ tiến vào, Kim Môn chúng ta đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
“Sếp, bây giờ ngươi là người nổi tiếng nhất công ty, nhưng ngay cả ngươi cũng không được thông báo. Ban giám đốc quá đáng quá rồi.”
Phác Thải Anh lầm bầm một câu, biểu hiện bất mãn.
Xét cho cùng, Xa Tố Nhã là một gương mặt có tiếng trong toàn bộ cộng đồng doanh nghiệp Hàn Quốc, thậm chí nàng còn được biết đến là nhà quản lý chuyên nghiệp gần gũi nhất trong mười năm gần đây.
Lúc này, Xa Tố Nhã chỉ mới hai mươi sáu tuổi.
Tuổi tác chỉ là ưu điểm đầu tiên của nàng. Học vấn của nàng càng đáng gờm hơn, nàng là một thiên tài xuất chúng.
Bằng cử nhân kỹ thuật điện đại học Michigan, bằng thạc sĩ kỹ thuật đại học Stanford và bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh Kellogg, tất nhiên đây chỉ là những thứ trên giấy tờ, điều thực sự khiến Xa Tố Nhã đạt đến vị trí của một nhà quản lý chuyên nghiệp là nhờ hai sự kiện tích hợp mua bán sáp nhập mà nàng chịu trách nhiệm.