“Ngươi còn chưa quên những chuyện kia sao?”
Câu nói này khiến Kim Thuần Tình sững lại.
“Không thể quên được.”
Xa Tố Nhã nghiêm túc trả lời.
“Nhưng vì sao ngươi lại chọn tập đoàn Kim Môn? Ta cho ngươi biết, tập đoàn đó cực kỳ đáng sợ.” Kim Thuần Tình lo lắng nói: “Ta đã từng làm công ở cảng Busan. Đám người kia đã từng giết người. ta nhìn thấy có người bị nhét vào thùng xi măng ném xuống biển, nhưng những kẻ sát nhân vẫn cười như không có việc gì. Bọn hắn giống như ma quỷ coi thường sinh mạng…”
Những hình ảnh tàn khốc hiện lên trong đầu khiến Kim Thuần Tình rùng mình, không nói tiếp.
“Đó là nguyên nhân ta lựa chọn bọn hắn.”
Xa Tố Nhã nghiêng người rót cho mình một ly rượu. Khuôn mặt thanh tú như tranh vẽ của nữ nhân đẹp đến nghẹt thở ở góc 45 độ.
“Công ty rất lớn, không thiếu vốn và cực kỳ tham vọng.”
Mặt Xa Tố Nhã đỏ lên bất thường vì quá phấn khích: “Những giám đốc điều hành hàng đầu của tập đoàn Kim Môn đều có xuất thân cấp thấp như chúng ta. Chúng ta thì dựa vào học thức và tài năng để vượt qua giai cấp, trong khi bọn hắn dựa vào bạo lực và những phương tiện vô đạo đức để đạt được tất cả những điều này.”
“Chỉ những người trong tập đoàn Kim Môn không sợ những tài phiệt cổ hủ mới có thể biến điều ước của ta thành hiện thực!”
“Quá nguy hiểm.”
Nhận thấy giữa mình và Xa Tố Nhã có một khoảng cách rất lớn về trí tuệ và kiến thức, Kim Thuần Tình chỉ có thể dùng ba từ này như một lời giải thích yếu ớt.
“Nhảy múa với quỷ dữ để chiến đấu với quỷ dữ.”
Trong mắt Xa Tố Nhã tràn đầy cảm xúc phức tạp khiến Kim Thuần Tình không thể hiểu được: “Ta đã phân tích sự trỗi dậy của tập đoàn Kim Môn. Tài phiệt này có một bí mật rất lớn…”
“Ban đầu, theo quỹ đạo phát triển của tập đoàn Kim Môn, quy mô mà bọn hắn có thể làm được như CJ đã là kịch trần, nhưng với nguồn vốn bí ẩn và đại nhân vật sau lưng chủ đạo mọi thứ, tập đoàn Kim Môn có thể trở thành tập đoàn ngang hàng với Lotte!”
Chỉ số IQ 160 của Xa Tố Nhã quả thực rất đáng sợ: “Ta cần sức mạnh của người này. Ta tin chắc rằng mình có thể gây ấn tượng với hắn bằng tài năng của mình!”
Nhìn bóng người Tô Bình Nam biến mất trong sự vây quanh của các lãnh đạo cấp cao tập đoàn Kim Môn, lông mày của Xa Tố Nhã nhướng lên.
Nàng biết, người nàng chờ đã đến.
…
Tô Bình Nam bước vào phòng tổng thống không biết ngoài cửa có một nữ hài có IQ cực kỳ cao đang tính kế hắn.
Lúc này, mọi suy nghĩ của hắn đều tập trung vào thông tin tối mật trước mặt.
Tài liệu này là lý do thực sự khiến hắn đến Hàn Quốc. Về việc thông tin này tối mật và quan trọng đến mức nào, có thể thấy được qua thái độ thận trọng của những người đứng đầu tập đoàn Kim Môn, kể cả Tô Bình Nam.
Ngay từ khi bước vào cửa phòng, Quách Quang Diệu và Đỗ Cửu đã lấy ra một thiết bị ngăn chặn mọi cuộc ghi âm trong một hộp đen, sau đó cắm điện vào.
Đinh Thanh và những người khác đều có vẻ mặt nghiêm túc trong suốt quá trình.
“Máy chặn ghi âm tiên tiến nhất của FBI ở Mỹ có thể chặn mọi tín hiệu.”
Quách Quang Diệu giới thiệu công dụng của thứ này rất nghiêm túc, cuối cùng không khỏi phàn nàn: “Thứ này có thể mua ở chợ đen với giá hàng trăm ngàn đô la, quả thực là ăn cướp…”
Tô Bình Nam đợi hai người làm xong việc mới chậm rãi nói: “Các ngươi có xác định tin tức này là xác thực không?”
“Ta xác định.”
Quách Quang Diệu gật đầu, vẫy tay với lão Thôi đứng đằng sau, hiện tại là một trong những cố vấn của Kim Môn, Thôi Kỷ Hiền: “Ngươi biết rõ nhất toàn bộ quá trình, hiện tại ta cần ngươi kể lại đầy đủ chi tiết.”
Đối mặt với Tô Bình Nam, Thôi Kỷ Hiền với mái tóc bóng mượt đầy dầu lo lắng gật đầu.
Từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, việc tập đoàn Kim Môn có được thông tin tối mật này hoàn toàn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Thôi Kỷ Hiền ngày nay không còn là một nam nhân sa sút gặp người là khoác lác nữa. Với nguồn vốn hùng hậu và sự hỗ trợ bạo lực cực kỳ mạnh mẽ của tập đoàn Kim Môn, nam nhân đã thực sự kết nối Thôi thị Khánh Châu thành một mạng lưới lớn.
Thậm chí có thể nói, tập đoàn Kim Môn của Quách Quang Diệu hiện tại có thể như cá gặp nước ở Hàn Quốc, ít nhất một phần ba công lao đến từ thân phận hậu duệ trực hệ nhà họ Thôi của Thôi Kỷ Hiền.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng lão Thôi đã hoàn toàn trở thành người trung gian của cả nhà họ Thôi, điều này cũng khiến địa vị và tiền bạc của hắn ngày càng tăng.
Thành thật mà nói, nếu sự bạo lực của tập đoàn Kim Môn không quá đáng sợ, Thôi Kỷ Hiền luôn do dự chưa chắc không có ý định thành lập doanh nghiệp của riêng mình.
Đôi khi thăng tiến địa vị không phải là điều tốt. Sau khi lão Thôi uống quá nhiều rượu trong bữa tiệc, một sĩ quan cũng thuộc dòng họ Thôi ở Khánh Châu đã tiếp cận hắn.
“Chỉ cần ngươi tìm ta, không có việc gì ta không làm được. Đất nước này có nhiều việc giống như chơi bóng đá. Có quyền lực và tiền bạc thì chúng ta ở một đội, còn những kẻ ngu ngốc ở một đội khác.”
Lúc đó, sắc mặt lão Thôi đỏ bừng, vẫn lảm nhảm như thường: “Từ trọng tài chính đến trọng tài biên, thậm chí chính chúng ta là người tổ chức, bọn hắn làm sao thắng?”
“Ta xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của ngươi. Ngươi có thể dành cho ta vài phút không?”
Một sĩ quan thân hình thẳng tắp, bắp tay to lộ ra ngoài trong chiếc áo phông quân đội ngắn tay thận trọng xen vào: “Dựa theo bối phận thì ta nên gọi ngươi là tổ phụ. Ta là con trai trưởng của nhà họ Thôi thứ mười ba ở Khánh Châu, Thôi Tại Hiền.”
“Họ Thôi thì đều một nhà cả. Ta nhớ ngươi mà. Ngươi là trung úy thủy quân lục chiến vĩ đại của chúng ta. Nghe nói ngươi còn là người rất nóng tính. Chỉ là có vẻ như ngươi đang thực hiện một số nhiệm vụ bí ẩn nhảm nhí trong vài năm qua. Đã lâu rồi ngươi không xuất hiện trong các buổi họp mặt gia tộc của chúng ta.”