Phương pháp này vốn dĩ chỉ là phỏng đoán của một số người cuồng quân sự ở học viện quân sự Tây Điểm. Xét cho cùng thì không có đội quân nào có thể chịu đựng được sự tra tấn như vậy mà không nổi loạn.
Ở một góc độ khác, đơn vị này là tác phẩm hài lòng nhất của Thôi Tại Hiền đời này. Hiện nay, trong một xã hội văn minh, hắn sẽ không có khả năng cũng như cơ hội đào tạo một đội ngũ đặc chiến có lực sát thương như vậy nữa.
Thậm chí Thôi Tại Hiền cho rằng, đội quân do hắn huấn luyện có thể nói là đội quân tinh nhuệ hùng mạnh nhất của đất nước, chỉ mạnh hơn chứ không yếu so với những kẻ đến từ Triều Tiên, thậm chí còn có thể cạnh tranh với tinh anh của bất kỳ quốc gia nào trên thế giới.
Bao gồm cả những kẻ mất trí trong quân đội đến từ Hạ quốc, những người được mệnh danh là giỏi nhất thế giới về các cuộc tấn công trên chiến trường.
Khi một tác phẩm mà hắn dồn hết tâm huyết bị quyết định phá hủy một cách tàn nhẫn, Thôi Tại Hiền không thể chịu đựng được. Hắn không thể chấp nhận mệnh lệnh này chứ đừng nói đến việc thực hiện nó.
Vì vậy, hắn đã dùng thân phận, lai lịch và nhiều lý do khác nhau để trì hoãn sự việc. Tiếp theo, hắn dùng lý do chữa bệnh để đi tìm lão Thôi.
Sau khi đã dùng hết mọi biện pháp, đúng lúc hắn tuyệt vọng, lão Thôi đột nhiên thay đổi quyết định.
“Ta sẽ giúp ngươi việc này, nhưng ta cần thời gian.”
Khi lão Thôi nói ra câu này, biểu hiện của hắn khó chịu như nuốt phải ruồi.
“Một tuần, đó là giới hạn lớn nhất mà ta có thể làm.”
Quyền lực trong quân đội của Thôi Tại Hiền không hề nhỏ, hơn nữa hắn thực sự đã đưa ra giới hạn thời gian mà ngay cả lão Thôi cũng thấy khó tin.
Chỉ là Thôi Tại Hiền vẫn còn ngây thơ cho rằng phương pháp giúp đỡ của lão Thôi là thông qua đủ loại thủ đoạn hối lộ các đại nhân vật tầng cao nhất để đội quân của hắn có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
“Cảm ơn ngươi đã vì quốc gia, vì sáu mươi bốn quân nhân mà làm mọi thứ.”
Thôi Tại Hiền trang nghiêm chào lão Thôi theo nghi thức quân đội.
…
Thôi Tại Hiền không bao giờ đoán được nguyên nhân thực sự khiến lão Thôi thay đổi ý định không phải quyết tâm của đối phương, càng không phải lòng yêu nước gì cả, mà là Quách Quang Diệu đã gọi điện thoại cho Tô Bình Nam.
“Đây là một con dao vô cùng sắc bén.”
Đó cũng là nguyên nhân Quách Quang Diệu muốn nhúng tay vào. Hắn có tính toán của mình, nhưng rủi ro quá lớn, hiện tại chỉ sợ được nhiều hơn mất...
“Nói cho ta biết vì sao ngươi cho rằng những tử binh này có thể toàn tâm phục vụ tập đoàn Kim Môn?”
Đây là câu hỏi thứ nhất của Tô Bình Nam. Nam nhân hoàn toàn không đề cập đến từ rủi ro, thay vào đó toàn bộ trọng tâm đều tập trung vào việc kiểm soát.
“Dao dù dao sắc bén đến đâu cũng phải cầm được trên tay. Nếu không thể hoàn toàn khống chế được những người này, thì dao dù sắc bén đến đâu cũng không phải là dao tốt.”
Nam nhân nói.
“Điều kiện tuyển chọn những người này rất nghiêm ngặt.”
Quách Quang Diệu trả lời rất nhanh: “Thể lực tốt là một khía cạnh, tinh thần là một điều kiện khắt khe khác.”
“Nói nghe một chút đi.”
Tô Bình Nam hiển nhiên cảm thấy hứng thú.
“Hành vi của bọn hắn trước khi tham gia dự án đảo Silmi đã được đánh giá về mặt tâm lý.”
Quách Quang Diệu nói: “Hàn Quốc cũng biết chuyện này đáng xấu hổ, cho nên khi lựa chọn chất lượng đều chọn những người vừa kiên trì, vừa dũng cảm. Nhưng quan trọng nhất, những người này không thể quá thông minh, cho nên bọn hắn mới dễ dàng bị tẩy não.”
“Trong năm năm, những người này đã được huấn luyện để trở thành những chiến binh chỉ biết chiến đấu. Nhân cách xã hội của bọn hắn gần như bị xóa bỏ. Chỉ cần một chút thủ đoạn, những người này sẽ là át chủ bài của tập đoàn Kim Môn, thống trị toàn bộ thế giới ngầm Hàn Quốc.”
“Ánh mắt thiển cận.”
Tô Bình Nam nói một câu khiến Quách Quang Diệu bất ngờ: “Để kiểm soát toàn bộ thế giới ngầm, ngươi không cần một con dao sắc như vậy, cũng như không cần phải mạo hiểm lớn như thế.”
“Nam ca, vậy chúng ta từ bỏ sao?”
Quách Quang Diệu đối với Tô Bình Nam gần như nói gì nghe nấy.
“Ánh mắt thiển cận có nghĩa là có điều gì đó không ổn trong cách nhìn nhận sự việc của ngươi.”
Tô Bình Nam một lần nữa bác bỏ ý kiến của Quách Quang Diệu: “Không thể từ bỏ những người đó được. Công dụng của bọn hắn không chỉ ở sức chiến đấu, mà còn ở lai lịch mờ ám của bọn hắn.”
“Nam ca, ý của ngươi là…”
Quách Quang Diệu thực sự không biết những người này ngoài việc giết người còn có thể làm gì khác.
“Giết người còn tùy thuộc vào việc ngươi giết ai.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam lạnh lẽo: “Giết gà thì không cần dao mổ trâu. Những người mà bọn hắn cần giết là những đại nhân vật có thể uy hiếp đến Kim Môn hoặc có thể nói là bố cục của Cẩm Tú ở Hàn Quốc.”
Quách Quang Diệu im lặng.
“Hãy thử nghĩ xem, nếu ngày đó chúng ta xảy ra xung đột với các tài phiệt lâu năm khác, làm sao chúng ta có thể phá vỡ tình thế nếu các quan chức cấp cao của Nhà Xanh đứng trong chiến hào của đối phương?”
“Uy hiếp dụ dỗ, giết người phóng hỏa.”
Quách Quang Diệu trả lời một câu đầy khí chất giang hồ: “Dù có chết cũng phải lật đổ được hoàng đế.”
“Nếu chủ tịch Hàn Quốc muốn đối phó chúng ta thì sao?”
Tô Bình Nam nói tiếp: “"Dù sao, thành phần cùng lý lịch của chúng ta đều là mục tiêu dễ dàng hơn so với các tài phiệt khác.”
Lần này Quách Quang Diệu không trả lời. Mặc dù tính tình của hắn cực kỳ cứng rắn, nhưng hắn không điên đến mức giết chết một nguyên thủ quốc gia, cho nên hắn chỉ có thể im lặng.
“Đây là tác dụng của những người này.”
Tô Bình Nam nói ra nội dung lạnh lùng nhất bằng lời lẽ bình tĩnh nhất: “Sự trả thù của sáu mươi bốn binh sĩ bị đất nước bỏ rơi cũng không quá đáng. Bất kể người dân hay dư luận đều có thể tìm ra câu trả lời mình muốn.”