Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2425 - Chương 2425. Lưu Manh Không Đáng Sợ, Đáng Sợ Là Lưu Manh Có Văn Hóa

Chương 2425. Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh có văn hóa
Chương 2425. Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh có văn hóa

“Buôn hàng trắng có lời đến cỡ nào, bản chất của nó vẫn là vận hành và bán hàng không thoát khỏi luật kinh doanh.”

“Cung cấp và vận chuyển là nền tảng của tổ chức Tam Mộc.”

Trong mắt Quách Quang Diệu, vẻ mặt của Xa Tố Nhã có chút giống với nhiều người trẻ tuổi sắc sảo như Tô Bình Nam: “Nếu ta muốn gặp hắn, muốn có được số liệu xác thực nhất, chỉ đốt một trong những nhà máy của hắn cũng chưa chắc có tác dụng.”

Nữ hài nói từng chữ một: “Nếu ngươi đánh bại được hai chiếc phao cứu sinh mà hắn dựa vào để sinh tồn, hắn tự nhiên sẽ cúi đầu tới gặp ngươi.”

“Ý của ngươi là…”

Quách Quang Diệu hỏi.

“Cắt đứt nguồn cung cấp.”

Xa Tố Nhã một lần nữa cho thấy kho kiến thức đáng kinh ngạc của mình: “Ta có cách để tìm ra tất cả các nhà máy của Lý Đầu Sâm ở đâu.”

Nữ hài lộ ra nụ cười tự tin và kiêu hãnh: “Hàng trắng chẳng qua chỉ là một sản phẩm hóa học, mà ta thì vừa lúc rất giỏi nghiên cứu hóa học.”

“Ngươi có cách để tìm ra tất cả các nhà máy của tổ chức Tam Mộc ở Busan?”

Quách Quang Diệu không thể tin được.

Trong nhiều năm qua, Lục Phiến Môn gần như đã vắt hết óc để lật tung nhà máy của tên điên này.

Bởi vì mọi người đều biết rằng một khi chuỗi tài chính của tổ chức bạo lực dựa vào hàng trắng để duy trì bị đứt gãy, bọn hắn nhất định sẽ không chịu nổi một đòn tấn công.

Tuy nhiên, mọi người đã tốn rất nhiều nhân lực vật lực cũng không có kết quả. Ngoại trừ hai lãnh đạo bị mất chức do lãng phí tiền đóng thuế của người dân, bốn nội ứng còn lại bị ném xuống biển cho cá ăn.

Ngoài ra thì chẳng thu hoạch được gì.

Hiện tại, bí mật được che giấu rất kỹ của tổ chức Tam Mộc có thể được tìm thấy một cách dễ dàng qua miệng của một nữ hài? Nên biết rằng, vị trí của những chỗ này, ngoại trừ Lý Đầu Sâm, đám đàn em thân tín của hắn chưa chắc đã biết.

“Hãy nhìn mọi thứ theo bản chất của chúng.”

Xa Tố Nhã nở một nụ cười rất tự tin: “Hàng hóa của Lý Đầu Sâm hiện đã được chuyển hóa thành C1210H15N. Bản chất của việc chế tạo những thứ như vậy chỉ có một từ.”

“Tinh luyện.”

Nữ hài nói: “Cho dù quy trình mà bọn hắn tự hào có bí mật đến đâu, hay hoạt động phức tạp và tiên tiến đến cỡ nào, bọn hắn vẫn không thể tiến hành một số khâu cần thiết.”

“Đó là chưng cất.”

“Chưng cất và thanh lọc cần có nước và điện. Khối lượng hàng hóa của tổ chức Tam Mộc rất lớn, cho nên lượng nước và điện mà mỗi nhà máy yêu cầu tuyệt đối lớn!”

“Phía cảnh sát không phải không biết điều này, nhưng vì sao bọn hắn lại không điều tra được?”

Nữ hài nở nụ cười xinh đẹp: “Bởi vì ánh mắt của những cảnh sát đó quá hạn chế. Bọn hắn cho rằng làm ăn mờ ám nhất định phải ở trong một xưởng nhỏ, được xây dựng ở một nơi hẻo lánh. Đây là phỏng đoán quá ngu xuẩn.”

Nét mặt Xa Tố Nhã hiện lên sự khinh thường của một thiên tài đối với phàm nhân: “Nhìn từ điểm này, bọn hắn quả thật đang lãng phí tài nguyên của người đóng thuế.”

“Tư duy đừng bao giờ bị giới hạn trong khuôn khổ lẽ thường.”

Xa Tố Nhã đưa ra phân tích của mình: “Ta kết luận công việc của tổ chức Tam Mộc nhất định không phải quy mô của một xưởng nhỏ. Dù sao, xưởng nhỏ không thể sản xuất được một lượng hàng như thế, cũng không thể che giấu được việc tiêu thụ một lượng lớn nước và điện như vậy. Cho nên, nhà xưởng của hắn nhất định sẽ núp trong một nhà máy chính quy với lượng tiêu thụ điện rất lớn.”

“Có hàng nghìn nhà máy như thế ở Busan. Nếu tính ở những nơi khác, có lẽ có tới ba nghìn nhà máy như thế này.”

Quách Quang Diệu cau mày hỏi lại: “Cho dù là tập đoàn Kim Môn cũng không có khả năng đi điều tra từng nhà máy một. Đây là chuyện mò kim đáy biển.”

“Không cần điều tra.”

Xa Tố Nhã mỉm cười: “Ta chỉ cần một phòng thí nghiệm hóa học và nước thải từ những nhà máy đó thải ra. Không cần nhiều, mỗi nhà máy chỉ cần liều lượng một ống nghiệm.”

“Sản phẩm hóa học là thứ dễ để lại bằng chứng nhất. Ta có thể phân tích mọi thứ từ nước thải.”

Quách Quang Diệu im lặng thật lâu. Hắn chợt nghĩ đến một câu của Hạ quốc.

“Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh có văn hóa.”

Có lẽ câu nói này dùng cho Xa Tố Nhã không thỏa đáng nhưng Quách Quang Diệu thuộc loại giang hồ cổ điển lần đầu tiên hiểu được vì sao lão đại Tô Bình Nam lại cầu hiền như khát đối với những nhân tài có thành tích cao như thế này.

Thì ra sức tàn phá của giới trí thức sau khi gia nhập thế giới ngầm quả thực đáng kinh ngạc.

“Ta sẽ làm theo lời ngươi. Nhưng trước khi đốt nhà máy của tên khốn Lý Đầu Sâm, chúng ta đi xử lý một đám rác rưởi trước.”

Ánh mắt Quách Quang Diệu nhìn Xa Tố Nhã có chút phức tạp: “Hoan nghênh ngươi gia nhập Kim Môn. Hy vọng ngươi sẽ thích nghi thức hoan nghênh tạm thời này của ta.”

Dứt lời, nam nhân nhấn nút màn hình khoanh vùng: “Thông báo cho tất cả mọi người đến hộp đêm Đại Đồng Giang trước.”

Trong bóng tối, đoàn xe hùng hậu đột nhiên quay đầu lại, tiếp tục tăng tốc.

“Cảm ơn.”

Xa Tố Nhã rất vui mừng khi nhận ra nàng đã được chủ tịch Thôi tán thành bước đầu không phải vì chiếc đồng hồ trên tay.

Chỉ là nàng không biết mình sắp phải đối mặt với một thử thách sẽ phá vỡ quan điểm sống của nàng.

Dù sao, trước khi rơi vào địa ngục, nhất định phải nhận tội ác tẩy lễ.

….

Hộp đêm Đại Đồng Giang đã hoàn toàn mất đi sự náo nhiệt trước đây. Ngoại trừ nhân viên của hộp đêm và thành viên của hội Độc Xà, trong hộp đêm không còn lại một bóng khách nào.

Tiếng nhạc đã dừng từ lâu, nhưng những ánh đèn lộng lẫy vẫn tự quay. Ánh sáng ấm áp mơ hồ ngày xưa trông có phần quái dị trong khung cảnh chết chóc này.

“Tổ chức Tam Mộc đáng chết.”

Tống Thạch Phạm lấy lại tinh thần cùng với đám đàn em đứng trước khu vực phát sinh chém giết trước đó, nhịn không được nổi giận mắng: “Bọn hắn ngay cả thi thể người của mình cũng không muốn mang đi. Con mẹ nó chứ, toàn là tên điên.”

Hết chương 2425.
Bình Luận (0)
Comment