“Ta không biết hàng trắng nhưng ta am hiểu hóa học, hơn nữa cũng am hiểu thị trường.”
Xa Tố Nhã khom người, giọng điệu tự tin trả lời: “Bất kỳ sản phẩm hóa học nào tác động lên hệ thần kinh trung ương của não đều liên quan đến sự tinh khiết. Thị trường nào đủ tự do để không ai có thể độc quyền thì phải có sản phẩm tốt và loại bỏ sản phẩm xấu. Đây là cơ sở để ta nhận định.”
Lời nói của nữ hài khiến sắc mặt tất cả lãnh đạo cấp cao của Kim Môn cực kỳ khó coi.
Bọn hắn không hiểu hóa học, cũng không hiểu về thị trường.
Nhưng Xa Tố Nhã cho rằng những nam nhân này tuy khá cứng rắn, quyết liệt nhưng lại thiếu kiến thức nên chỉ quen thuộc với một điều.
Giang hồ.
Làm sao mà những người đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, đã quen thuộc với những thủ đoạn ngươi lừa ta gạt lại không biết mình bị đùa giỡn? Tập đoàn Kim Môn phô trương sức mạnh và đe dọa đối thủ chỉ là một vỏ bọc được tung ra để thu hút sự chú ý!
Trong thế giới ngầm, nhất là khi ngươi đã đạt đến một địa vị nhất định, thể diện là trên hết.
Ban đầu, Kim Môn không không thèm để ý đến người này. Nhưng khi Tô Bình Nam đến Hàn Quốc để nắm giữ đại cục, đối phương lại làm ra chuyện như thế. Trong tình huống đó, hỏi sao đám lãnh đạo cấp cao của Kim Môn không giận dữ cho được chứ.
Ánh mắt âm trầm của Quách Quang Diệu chạm vào ánh mắt của đám người Đinh Thanh, Lý Tử Thành, đều phát hiện sự phẫn nộ và sát ý trong mắt đối phương.
Vốn dĩ những người này cho rằng tập đoàn Kim Môn sẽ cho Tô Bình Nam một câu trả lời hài lòng nhưng bây giờ thì…
“Hãy huy động nhân lực để tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng. Đầu tiên, chúng ta sẽ chặt chân đội ngũ vận chuyển hàng của tổ chức Tam Mộc.”
Quách Quang Diệu lên tiếng: “Để cho đám kiểm sát gây áp lực cho bọn hắn, buộc Lục Phiến Môn phải làm hết sức mình. Chúng ta sẽ giúp đám bất tài dọn dẹp thị trường hàng trắng Hàn Quốc.”
“Ta muốn nhìn xem đám điên tổ chức Tam Mộc sẽ có phản ứng như thế nào khi không còn kinh doanh được nữa.”
Tất cả mọi người đều khom người xuống.
“Đồng thời, các ngươi tìm người đưa tin cho tên xui xẻo Triệu Chấn Hùng đã bị Lý Đầu Sâm đuổi ra khỏi thị trường Hàn Quốc, thả hắn vào cho chó cắn chó.”
Quách Quang Diệu từng bước trưởng thành, nhanh chóng vạch ra kế hoạch tấn công tổ chức Tam Mộc: “Đồng thời chúng ta phải dọn sạch những con sâu bướm háu ăn bên trong, có lẽ chúng ta có thể lấy được thứ gì đó hữu ích từ miệngchúng.”
“Có một số người chúng ta còn chưa xác định rõ ràng, chúng ta có nên kiểm tra lại một lần nữa hay không?” Đinh Thanh đã xem danh sách dựa theo mô hình Xa Tố Nhã xây dựng, trong đó có hai lão nhân của môn phái Bắc Đại lúc trước.
Tình nghĩa nhiều năm khiến cho hắn muốn cứu đối phương. Nếu điều tra rõ ràng, biết đâu chừng đàn em cũ của hắn còn có chút hy vọng sống.
“Có thể giết nhầm chứ không được bỏ sót.”
Giọng điệu của Quách Quang Diệu lạnh lùng như dao ngâm trong gió suốt đêm mùa đông lạnh giá.
“Cho dù bọn hắn không có liên quan đến tổ chức Tam Mộc, nhưng bọn hắn nhất định lợi dụng mạng lưới của Kim Môn thu lợi từ nơi khác.”
Đinh Thanh im lặng.
Căn cứ theo số liệu phân tích của Xa Tố Nhã, những đàn em cũ của hắn đang sở hữu một số tiền lớn không rõ lai lịch.
“Bản chất con người là tham lam. Một khi lỗ hổng được mở ra, ngươi có thể đảm bảo đàn em cũ của ngươi không sinh ra suy nghĩ khác khi đối mặt với lợi nhuận khổng lồ không?”
Đinh Thanh lắc đầu.
“Đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến. Việc duy nhất chúng ta phải làm đối với những con kiến có thể phá hủy nền móng này là lập tức giẫm chết chúng.”
Quách Quang Diệu nhìn thẳng vào mắt Đinh Thanh. Đinh Thanh do dự một lát rồi khom người xuống. Theo cái khom người của Đinh Thanh và Lý Tử Thành, một trận thanh tẩy nội bộ Kim Môn được bắt đầu.
“Làm việc đi.”
Quách Quang Diệu gật đầu: “Ta đi ăn khuya.”
Đội xe Kim Môn biến mất trong bóng tối giữa ngọn lửa rộng khắp bầu trời. Có lẽ thật trùng hợp khi đoàn xe rời đi không lâu, tiếng còi của đội cứu hỏa cuối cùng cũng vang lên khắp bầu trời đêm, nhiều người sẽ mất ngủ đêm nay.
…
Cùng một thời gian.
Nhiều người ở xứ sở kim chi không ngủ, nhưng Gadi đang ở trong căn phòng của người dân địa phương lại ngủ rất ngon lành.
Dù sao, hắn và Nobel chỉ là những người bình thường lần đầu tiên giết người.
Sau khi trải qua hàng loạt trải nghiệm địa ngục như tuyệt vọng, điên loạn và máu me, cuối cùng cả hai đều cảm thấy mệt mỏi.
Sau hưng phấn và căng thẳng, khi thần kinh căng thẳng vừa thư giãn, nỗi kiệt sức lập tức tràn vào não bọn hắn.
Gadi thậm chí không biết mình chìm vào giấc ngủ sâu từ khi nào, điều duy nhất hắn có thể nhớ là nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín trước khi chìm vào giấc ngủ.
Khi cơn đau trên má chợt đánh thức hắn, Gadi chợt phát hiện trong phòng có sáu bảy người Hạ quốc cao gầy. Mặc dù những người này có chiều cao khác nhau, nhưng kỹ năng quan sát của bọn hắn lại kinh người. Nhưng Gadi luôn cực kỳ tinh ý đã phát hiện ra những người này đều có một điểm chung.
Đó là hào khí.
Gadi chưa bao giờ nhìn thấy hào khí như vậy trên mặt người Hạ quốc ở Java.
Hào khí bễ nghễ thiên hạ, tung hoành tứ hải.
Lúc này Gadi mới phát hiện ra mình đã tỉnh lại như thế nào.
Một tên gia hỏa đô con như gấu đang dùng con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh nhẹ nhàng vỗ gương mặt của hắn. Máu màu đỏ thẫm bên trên thân dao cùng mùi máu tươi khiến tim Gadi như nhảy lên tận cổ.
“Gadi, chúng ta an toàn rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của Nobel, hắn giống như một người chết đuối nhìn thấy một con tàu chở khách vớt được mình: “Không ai có thể làm gì được chúng ta. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi không có bất kỳ người nào có thể tổn thương chúng ta.”