Xa Tố Nhã nghi hoặc nhìn khung cảnh xung quanh, đưa ra câu hỏi: “Ở đây?”
Mặc dù nàng không rõ ý của Tô Bình Nam là gì, nhưng nàng hiểu rằng ý nghĩa thực sự của việc xem phim mà ông chủ Tô nhắc tới chắc chắn không phải là loại hình giải trí của các cặp đôi ở xứ sở kim chi.
“Lợi thế của việc giàu có đến một mức độ nhất định chính là chúng ta có thể làm bất cứ điều gì khi chúng ta muốn.”
Tô Bình Nam búng tay một cái, lập tức trần nhà ngập nắng bắt đầu từ từ đóng lại, mà phía sau võ đài, một vài nam nhân đã chỉnh xong máy chiếu và màn chiếu.
“Ngươi có thể ngồi ở bất kỳ góc độ nào ngươi thích.”
Nam nhân làm cử chỉ mời ngồi.
Xa Tố Nhã vẫn luôn tin một đạo lý, đó chính là khi ngươi không thể nắm rõ được tình hình thì tốt nhất nên yên lặng quan sát. Vậy nên cô gái đã chọn một góc độ mình yêu thích nhất và ngồi xuống.
Cảnh đầu tiên chiếu trên màn hình là hình ảnh một nữ nhân.
Một nữ nhân có khuôn mặt thanh tú đang đội chiếc mũ đỏ xuất hiện trên màn hình rộng, khi hình ảnh chiếc mũ màu đỏ và chiếc vòng cổ ngọc trai vừa xuất hiện, Xa Tố Nhã đã nhớ ra tên của bộ phim.
“Chuyện cũ nước M!”
Cảm giác xem phim ở trong rừng rất lạ, nhưng cùng với diễn biến của bộ phim, Xa Tố Nhã dần dần bị cuốn vào cốt truyện. Cô gái biết rõ Tô Bình Nam bảo mình xem bộ phim này chắc chắn là có mục đích, nhất định là muốn thông qua bộ phim này để biểu đạt điều gì đó.
Bộ phim Chuyện cũ nước M này rất dài.
Xa Tố Nhã cho dù thông minh đi nữa thì vẫn là một cô gái, lại thêm không hợp với độ tuổi nên nàng không có hứng thú với những bộ phim tài liệu như này. Vì vậy, mặc dù nàng đã xem bộ phim này một lần nhưng cũng chỉ xem lướt qua.
Nghiêm túc mà nói thì đây là lần đầu tiên Xa Tố Nhã nghiêm túc ngồi xem bộ phim nổi tiếng này.
Theo diễn biến của bộ phim, dần dần vẻ mặt cô gái trở nên nghiêm túc.
Bộ phim này kể lại câu chuyện về một đời người. Mà sự kiểm soát, cạnh tranh, phản bội, xâm hại và lừa dối gần như xuyên suốt toàn bộ phim.
Bộ phim rất dài, Tô Bình Nam vẫn rất yên lặng xem phim, không hề có ý định nói chuyện với Xa Tố Nhã, mãi đến khi phụ đề phần kết xuất hiện, nam nhân mới chậm rãi quay người lại.
“Cảm thấy thế nào?”
Tô Bình Nam chỉ vào bộ phim, mỉm cười nói: “Ngươi là người thông minh nhất mà ta từng gặp, ta muốn nghe ý kiến của ngươi về bộ phim này.”
Xa Tố Nhã suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Đây là một bộ phim rất ngột ngạt. Nó thực sự khiến ta cảm thấy thời gian như đang bóp nghẹt cổ họng mình.”
“Nhưng nhìn từ góc độ của một người phụ nữ, bộ phim này rất không thân thiện. Ở trong phim ta không cảm nhận được sự tôn trọng đối với phụ nữ.”
Xa Tố Nhã mỉm cười nói: “Nhưng đây là sự thật, cũng là vấn đề chân thật của lịch sử. Vì vậy ta vẫn cho rằng đây là một bộ phim hay.”
“Ngươi nghĩ sao về Max?”
Tô Bình Nam tiếp tục nói mà không bình luận gì.
“Một tên điên, tên thần kinh, hơn nữa còn rất cố chấp.”
Xa Tố Nhã suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quan điểm của mình: “Từ đầu đến cuối hắn đều cố gắng vì tham vọng của mình. Ngoài Noodle ra, hắn không có bất cứ tình cảm gì với người khác, vô tình máu lạnh như một đao phủ.”
“Vì vậy hắn có thể đạt được điều mà hắn cho là thành công. Nhưng cuối cùng hắn lại muốn được chuộc tội, bù đắp cho sự hổ thẹn và thất bại của bản thân. Nhưng hắn là một kẻ hèn nhát. Hắn thậm chí không có gan ra tòa chịu sự thẩm phán, mà lại để cho Noodle giết chết hắn để đổi lấy một chút an ủi. Việc đó thực ra là trốn tránh chứ không phải sự giải thoát.”
“Vậy ngươi nghĩ thế nào về Noodle?”
Tô Bình Nam châm điếu xì gà.
“Một người điển hình trong giang hồ thời đại đó. Bạn bè tin tưởng hắn, sợ hãi và sùng bái hắn. Hắn có thể vì bạn bè mà đi giết người, vì tổ chức mà sẵn sàng không từ thủ đoạn.”
“Nhưng hắn đã bị thời thế đào thải, không phải sao?”
Tô Bình Nam đột nhiên xen vào: “Cho nên hắn bị người ta phản bội, cuối cùng không đạt được bất cứ điều gì.”
“Nhưng hắn đã đánh bại Max.”
Xa Tố Nhã bác bỏ lời nói của Tô Bình Nam: “Cuối cùng Max thực sự đã thua Noodle.”
Một ý tưởng lóe lên trong đầu cô gái như một tia chớp.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao nam nhân cực kỳ thần bí này lại muốn nàng xem bộ phim này. Có thể là bởi vì thông qua bản kế hoạch đó, ông chủ Tô cuối cùng cũng đã công nhận mình! Cho nên hắn muốn tìm được chút đáp án từ mình!
“Trong lòng ngươi có sự mâu thuẫn.”
Cô gái rất thận trọng nhưng nội dung lời nói lại rất táo bạo: “Chẳng lẽ là đế chế của ngươi đã phát triển quá lớn đến mức không thể duy trì một số ý định ban đầu của mình? Hoặc có thể nói là, ngươi cho rằng hiện tại đế chế càng ngày càng khó kiểm soát?"
Tô Bình Nam rất chăm chú nhìn cô gái.
“Đầu tiên ta có thể nói lý do tại sao ta đưa ra phân tích này.”
Cô gái dựa trên sự phân tích của mình tiếp tục nói: “Sau khi bỏ qua những chi tiết tình cảm được đề cập trong bộ phim này, thì nội dung cơ bản của bộ phim này có thể gói gọn trong tám chữ.”
“Thời thế thay đổi, năm tháng vô tình. Bất cứ ai cũng sẽ bị làn sóng thời đại lấn át, thứ cuối cùng còn sót lại chỉ là mấy chữ thăng trầm của cuộc đời.”
Tô Bình Nam nheo mắt lại, khẽ gật đầu: “Tiếp tục đi.”
“Khi đế quốc của ngươi phát triển đến một mức độ nhất định, ngươi bất giác sẽ cảm thấy mất đi một chút gì đó, có thể sẽ vì đại cục mà từ bỏ một số thứ, đương nhiên là ngươi không hề muốn như vậy.”
“Vậy nên cho dù là người thành công như ngươi cũng lo lắng về thất bại. Bất kể là thất bại trong sự nghiệp hay là nội tâm, đối với một kiêu hùng như ngươi mà nói, đó là điều không thể chấp nhận được.”