"Không thì sao?"
Lý Cửu An phản bác: "Lẽ nào làm một ngư dân cả đời hì hục giết cá bán hàng, toàn bộ tiền tích góp cũng chẳng mua nổi một ngôi nhà ở Seoul thì tính là thành công?"
"Hay là trở thành con rối bị các nhân vật lớn dùng những lý do đường hoàng lừa dối và thao túng, vất vả làm việc, bệnh tật đầy người, thậm chí là một kẻ ngốc cả đời không ăn nổi một bữa cơm Tây Michelin nhưng vẫn cam tâm tình nguyện hiến dâng sức lao động mới tính là người tốt?"
"Ta không làm người tốt."
Trên gương mặt của Lý Cửu An lộ vẻ điên cuồng: "Hơn nữa, ta quả thực không phải là người tốt. Nếu ngươi thật sự chính nghĩa thì sẽ không có cơ hội thuyên chuyển từ Gwangju tới Busan."
Mã Tích Đông không nói gì.
"Ngươi sẽ rất thảm, ta chờ ngươi."
Lý Cửu An làm một hành động mà Mã Tích Đông không ngờ tới.
Trong lúc Mã Tích Đông không có phản ứng gì, hắn dùng tay phải lướt qua cổ mình.
Máu đỏ chảy ra từ vết rách chỗ yết hầu, nhưng sau vài giây ngắn ngủi đã chuyển sang trạng thái phun mạnh.
Máu văng tung tóe với tốc độ cực nhanh khiến Mã Tích Đông không kịp phản ứng, dẫn đến chiếc áo sơ mi trắng của nam nhân lập tức biến thành màu đỏ, trông giống như đồ tể trong địa ngục.
Đến tận giờ phút này Mã Tích Đông mới nhìn thấy con dao găm mà Lý Cửu An giấu trong tay áo.
Đôi mắt của Lý Cửu An đã mất đi sự sống, cơ thể đổ rầm lên mặt bàn làm việc của Mã Tích Đông rồi trượt xuống đất.
Với kinh nghiệm làm cảnh sát nhiều năm, Mã Tích Đông không hề hoảng loạn.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn vết thương trên cổ của Mã Tích Đông dần dần biến từ trạng thái máu phun mạnh sang trạng chảy âm ỉ.
Máu từ từ thấm ướt sàn nhà, mùi gỉ sắt tràn ngập trong căn phòng nhỏ hẹp.
"Mình gặp rắc rối rồi."
Mã Tích Đông không phá hỏng hiện trường, nhanh chóng gọi điện thoại, nét mặt của hắn lạnh lùng kinh người: "Tập đoàn Kim Môn còn điên cuồng hơn thông tin trong tài liệu mà ngươi đưa cho ta!"
…
Lý Cửu An cũng là một nhân vật số má ở Busan.
Từ sau khi nhậm chức ở quán bar ZT tới nay, người này rất khéo léo trong phương diện giao tiếp. Tập đoàn Kim Môn rất biết chừng mực, tuy làm việc cường thế nhưng biểu hiện vẫn đúng mực trước người của hệ thống cảnh sát. Vì vậy, nhân duyên của Lý Cửu An trong hệ thống cảnh sát khá tốt.
Hiện tại hắn đã chết rồi.
Khi thi thể bị phủ vải trắng của Lý Cửu An được mang ra, tất cả cảnh sát có mặt ở đây ngoại trừ kinh ngạc thì cũng chỉ im lặng.
"Thật ra tên này khá tốt. Ta cứ tưởng hắn dựa vào ngọn núi tập đoàn Kim Môn thì có thể sống rất lâu, không ngờ lại rơi vào kết cục này. Hắn chết rồi, nhiều chuyện về sau sẽ khó giải quyết."
Trong đám người vây xem, không biết ai lẩm bẩm câu này. Cũng chính câu nói này khiến rất nhiều người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Mã Tích Đông vẻ mặt u ám.
Thế giới này không có sắc màu thuần túy.
Đen trắng cùng tồn tại, bù trừ cho nhau mới là phương thức vận hành chân chính.
Vì vậy cho tới nay quan hệ giữa tập đoàn Kim Môn và phía cảnh sát rất vi diệu. Bọn hân không chỉ nhận được lợi ích hàng tháng, mà một số cảnh sát chính trực cũng thường nhận được sự giúp đỡ của tập đoàn Kim Môn.
Ít nhất thì rất nhiều nhiệm vụ và chỉ tiêu mỗi tháng của những người ở đây đều nhờ vào mạng lưới quan hệ của Lý Cửu An. Hiện tại tập đoàn Kim Môn muốn Lý Cửu An tự sát trước mặt Mã Tích Đông, hiển nhiên muốn muốn bày tỏ thái độ.
Liều chết đến cùng, hơn nữa còn là không có chỗ thương lượng!
Một nguyên lão trung thành và tận tâm, làm việc cho tập đoàn rất nhiều năm như Lý Cửu An đã dùng tính mạng của mình nói với tất cả cảnh sát ở đây một điều: Tập đoàn Kim Môn vẫn là tập đoàn Kim Môn kia! Vẫn hung ác như trước!
"Mã Tích Đông, ta cần một lời giải thích!"
Trong bầu không khí tĩnh lặng, người phụ trách sở cảnh sát là Trương Thành Vãn nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng làm việc.
"Lý Cửu An là tự sát, hơn nữa còn tự sát ngay trước mặt ta."
Mã Tích Đông phì phèo điếu thuốc lá bình tĩnh trả lời: "Hiện trường không có dấu vết ẩu đả, trên người hắn không có dấu vân tay của ta. Hơn nữa sau khi tên điên này vào phòng làm việc của ta, ta không kéo rèm xuống nên rất nhiều người trông thấy quá trình hắn tự sát ra sao."
"Tại sao hắn lại tự sát trong phòng làm việc của ngươi?"
Sở trưởng Trương Thành Vãn tức giận nhìn Mã Tích Đông: "Hiện tại ta không cần lý do của ngươi, mà cần ngươi chịu trách nhiệm. Ta sẽ báo chuyện này cho viện Giám sát. Giao nộp súng đi, tạm thời ngươi bị cách chức. Tình huống cụ thể cần đợi kết quả điều tra của hai bên Nội vụ và Giám sát rồi nói sau!"
"Vâng!"
Mã Tích Đông biết cách xử lý của đối phương không có bất cứ vấn đề gì, hắn đồng ý rất dứt khoát, không hề phản bác phí công. Hắn thoải mái ném khẩu súng giắt ở hông cho một cấp dưới rồi nghênh ngang rời đi.
Hắn là người thông minh, phân tích thế cục rất rõ ràng.
Cục diện bây giờ đã thoát khỏi phạm vi năng lực của một quân cờ như hắn. Hiện tại điều duy nhất hắn phải làm là đề phòng bước trả thù tiếp theo mà tập đoàn Kim Môn rất có thể sẽ thực hiện.
"Một ngày nào đó lão tử chắc chắn có thể ngồi vào vị trí người đánh cờ."
Mã Tích Đông ra khỏi sở cảnh sát, ngoảnh đầu nhìn tòa nhà sừng sững mà hắn mới làm việc chưa đầy một tháng rồi mới xoay người rời đi. Nam nhân nhìn có vẻ thô kệch này chưa bao giờ thiếu dã tâm, cũng không thiếu can đảm gánh vác trách nhiệm.
Nửa tiếng sau khi tập đoàn Kim Môn ra tay với Mã Tích Đông, tổ chức Tam Mộc vẫn im hơi lặng tiếng từ đó đến giờ bắt đầu tiến hành trả thù tập đoàn Kim Môn.
Lý Đấu Sâm xứng đáng với danh tiếng điên cuồng của hắn, vừa ra tay là long trời lở đất.