Tất nhiên ngoài tiền ra, phong cách làm việc của sòng bài Hồng Vận này cũng là nguyên nhân thu hút tất cả các tiểu thương quanh đó và cả những nông dân thôn quê ở xa chạy tới đây chơi bài.
Công bằng và cực kỳ tàn nhẫn.
Chặt tay, cắt tai, đánh gãy chân... mấy chuyện này thường xuyên xảy ra ở sòng bài trông có vẻ cực kỳ đơn sơ này. Đương nhiên sòng bài còn đảm bảo sự an toàn cho khách. Nghĩa là bất kể bên ngoài ngươi nợ bao nhiêu, chỉ cần ngươi ngồi vào bàn đánh bạc, ngươi không xuống bàn thì không ai động đến ngươi.
Dần dà nơi đây trở thành thiên đường cho dân nghèo, con nghiện và cả tội phạm bị truy nã.
"Ngươi có cược thêm tiền không?"
Gương mặt tròn núc ních thịt cộng thêm vẻ mặt tiểu nhân đắc chí khiến An Tại Vinh - một kẻ được gọi là đại vương bán cá ở chợ nông sản - thành công chọc giận mọi người trong sòng bài.
Đêm nay hắn thắng suốt.
Tiền mặt chồng chất trước mặt hắn từ mấy trăm nghìn won ban đầu đã lên tới hơn một triệu. Điều này khiến vô số người ghen tỵ đỏ mắt, đồng thời nghiến răng nghiến lợi căm hận cái tên này.
"Đặt cược, đặt cược!"
An Tại Vinh dùng giọng nói đặc trưng hét lên với bảy tám con bạc cùng bạc.
"Lão tử chơi thêm nửa tiếng nữa sẽ đi tìm nữ nhân hạ hỏa. Các ngươi không dám đặt cược thì đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội!"
Ngay khi mọi người giận dữ ném chip bạc lên bàn, cánh cửa sắt vẫn luôn đóng chặt bị mở tung.
Đèn pha của bốn chiếc xe tải lớn chiếu vào sòng bạc tù mù khiến nó lập tức sáng như ban ngày.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của đám con bạc, từng hán tử mặc vest đen lần lượt đi vào, trên người toát ra vẻ lạnh lùng và bưu hãn khiến gần trăm người có mặt ở đây run lẩy bẩy như chim cút.
"Kim Môn làm việc."
Kim Tại Hổ ngậm điếu thuốc lá nhìn mọi người, ánh mắt đầy vẻ ngông cuồng và khinh thường chỉ có ở Kim Môn.
Trong mắt dân cờ bạc ở khu vực lân cận, sòng bài Hồng Vận không gì làm không được.
Phải biết rằng sòng bài là nơi hỗn loạn nhất, ở đây có đủ hạng người. Sòng bài còn là nơi tranh giành lợi ích, cho nên mâu thuẫn thường xuyên xảy ra. Nhưng mỗi lần sòng bài Hồng Vận đều xử lý rất tốt.
Không phải không có thế lực ngầm khác nhăm nhe miếng thịt béo bở này, nhưng lần nào cũng bị sòng bài đánh trả, hơn nữa cảnh sát còn bắt thủ lĩnh của các thế lực đến gây sự vào ngục giam đào tạo chuyên sâu.
Công bằng, xảy ra chuyện có thể giải quyết.
Với môi trường ấy, tất nhiên dân cơ bạc ùn ùn kéo đến, sòng bài Hồng Vận muốn không phát tài cũng khó. Mà sòng bài cũng rất biết đối nhân xử thế, ít khi đuổi cùng giết tận khách đánh bạc. Thậm chí khi khách đánh bạc gặp khó khăn trong cuộc sống, sòng bạc cũng giúp đỡ.
Lâu dần đám dân cờ bạc đã coi thế lực nắm giữ sòng bài Hồng Vận giống như một vị thần.
Trong mắt những người bình thường vô cùng xa lạ với thế giới ngầm này, tập đoàn Kim Môn hay tổ chức Tam Mộc đều quá xa vời. Xa đến độ như ở hai thế giới.
Vì vậy, khi tập đoàn Kim Môn ầm ầm phá cửa sòng bạc, mấy con bạc chỉ hơi kinh ngạc chứ không quá sợ hãi. Bởi vì bọn hắn cho rằng đây chỉ là thế lực nào đó thèm thuồng lợi nhuận của sòng bạc Hồng Vận mà thôi.
Nhưng tập đoàn Kim Môn đã dùng cảnh tượng tàn khốc nhất nói cho đám dân cờ bạc này một đạo lý.
Giang hồ là một trò chơi cá lớn nuốt cá bé, cá lớn nuốt cá bé mới là điều bất biến trên thế giới này.
"Tập đoàn Kim Môn làm việc."
Sau khi Kim Tại Hổ hô câu này, nhân viên bảo an của sòng bạc không gì không làm được trong mắt các con bạc đều tái mét mặt mày, không có thái độ hung ác cứng rắn như mọi khi. Thậm chí Thường Tái Nhân - đội trưởng đội bảo an ngày thường luôn tự vỗ ngực nói mình không gì làm không được - hai chân đều run lẩy bẩy.
Điều này khiến rất nhiều con bạc bắt đầu sợ hãi.
"Tiền bối."
Xảy ra chuyện kiểu gì cũng phải đối mặt. Người phụ trách sòng bài là Phác Chính Dân cung kính chào hỏi, sau đó mới nói tiếp: "Chúng ta đã báo cho quản lý Lý Tử Thành của tập đoàn Kim Môn, hơn nữa tháng nào chúng ta cũng nộp phí đầy đủ, không khất nợ."
Cuộc nói chuyện giữa hai người khiến rất nhiều dân cờ bạc xung quanh hít sâu một hơi. Thì ra thế giới này thật sự rộng lớn, sòng bài không gì làm không được trong mắt bọn hắn cũng chỉ là tép riu được đám hung thần thần che chở mà thôi.
"Ngươi cảm thấy các ngươi tuân thủ quy tắc?"
Kim Tại Hổ tiện tay gí điếu thuốc lá ngậm trong miệng lên trán đối phương. Mùi khét khi lửa ở đầu điếu thuốc thiêu đốt da thịt lan tỏa khắp sòng bài mịt mù này.
"Xin lỗi! Mong tiền bối giải thích rõ hơn."
Đẳng cấp ở xứ sở kim chi luôn nghiêm ngặt, mà biểu hiện của Phác Chính Dân cũng vô cùng khí phách. Hắn không hề nhíu mày hay lùi bước, mà chỉ khom lưng đầy cung kính.
"Trước tiên hãy tìm hai người giúp ta, ta biết bọn hắn đang ở đây."
Kim Tại Hổ lạnh lùng nhìn Phác Chính Dân, chậm rãi nói ra tên của mấy con bạc hay đến đây đánh bài.
"An Tại Vinh, Lý Mẫn Thường."
Kim Tại Hổ vừa lên tiếng, rất nhiều con bạc bất giác nhìn sang một hán tử mập mạp và một hán tử mặt sẹo. Dù sao hai người này cũng rất nổi tiếng. Một người là đại vương bán cá ở chợ nông sản, người còn lại là tài xế lái xe tải chuyên chở hàng cho rất nhiều thương nhân. Đương nhiên mọi người ăn ý nhìn hai hán tử này như vậy chủ yếu là vì bọn hắn mê đánh bạc, gần như mỗi lần kết thúc công việc đều làm ổ ở đây.
"Đưa bọn hắn ra ngoài."
Kim Tại Hổ nhìn Phác Chính Dân ở bên cạnh. Phác Chính Dân từ từ ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt cung kính cũng biến thành cứng rắn và lạnh lùng tựa như tảng đá sừng sừng trong gió tuyết mà đám khách đánh bạc quen thuộc.