Đêm nay, Tô Bình Nam không vùi đầu vào công việc.
Nam nhân thường ngày chỉ biết làm việc này ngồi trong chiếc xe Mercedes màu đen đậu bên ngoài bệnh viện. Hắn đang chờ đợi tin tức cấp cứu cho Quách Quang Diệu. Thậm chí để được yên tĩnh, tất cả mọi người bao gồm cả Đỗ Cửu và Đỗ Thạch đều bị hắn đuổi ra ngoài.
Lâu lắm rồi hắn không yên lặng suy ngẫm về vấn đề của bản thân như vậy.
Hiện tại Tập đoàn Cẩm Tú lớn kinh người, mỗi ngày lượng công việc trong tay hắn đủ khiến rất nhiều kẻ cuồng công việc có bằng cấp cao phải mệt lả, huống chi hắn còn chưa tốt nghiệp cấp ba.
May mà hắn dồi dào tinh lực nên mới có thể vừa học tập vừa mò mẫm gánh vác lượng công việc lớn như vậy, hơn nữa hắn còn làm rất tốt.
Nhưng không thể phủ nhận đúng là lâu lắm rồi Tô Bình Nam không nhìn vào nội tâm mình.
Ngày hôm nay, những lời Hoàng Nhã Trung nói trước lúc chết đã chạm đến cõi lòng của nam nhân thoạt nhìn bình tĩnh như núi này.
Ở thời không kia, Quách Quang Diệu cũng suýt mất mạng vào một thời điểm khác. Đến bây giờ Tô Bình Nam vẫn không thể quên được nỗi tức giận và đau lòng của mình lúc đó. Thậm chí trong cơn giận dữ, hắn đã tiễn một tên đại ca giang hồ xuống địa ngục, không ngại lang bạt giang hồ suốt mấy chục năm.
Nhưng bây giờ thì sao?
Khoảnh khắc Quách Quang Diệu trúng đạn, trong lòng hắn chỉ có sự bình tĩnh.
Thậm chí sau khi đánh bại Xa Thái Tích, điều nam nhân nghĩ tới đầu tiên không phải chuyện sống chết của Quách Quang Diệu, mà là làm thế nào để duy trì cục diện hiện tại sau khi mất đi bảng hiệu Thôi gia Khánh Châu, và điều kiện cần có ở người kế nhiệm!
Tô Bình Nam châm điếu xì gà thứ hai, hương vị cay nồng tràn ngập khoang phổi. Đột nhiên hắn hơi sợ bản thân hiện giờ.
"Ta sẽ không giãi thây trăm họ, nên công một người."
Đây là lời hứa của hắn dành cho mọi người. Từ trước tới nay, hắn cho cấp dưới đủ quyền lợi, cũng không keo kiệt về mặt tiền bạc. Nhưng cho đến ngày hôm nay, rốt cuộc nam nhân cũng nhận ra mình đã thay đổi.
Trở nên lạnh lùng và đa nghi, trở thành một kiêu hùng chính hiệu.
Đã bao lâu rồi mình không thoải mái cười to với các huynh đệ từng vào sinh ra tử? Đã bao lâu rồi mình không dùng bữa cùng người nhà? Đã bao lâu rồi mình không nhớ nhung nữ hài kia?
Tô Bình Nam lắc đầu cười khổ.
Có lẽ trong mắt mọi người, hắn của hiện tại không còn giống một con người nữa, mà là một vị thần ẩn mình trong bóng tối lạnh lùng nhìn tất cả, là một cái máy máu lạnh không có tình cảm.
...
"Boss!"
Giọng nói của Lý Tử Thành bên ngoài cửa sổ xe cắt đứt dòng suy nghĩ của Tô Bình Nam.
"Trịnh Tiểu Mễ chết rồi."
Lý Tử Thành cung kính khom lưng, cầm tài liệu về mạng lưới bên ngoài của tổ chức Tam Mộc bằng hai tay, đưa đến trước mặt Tô Bình Nam.
"Điều kiện duy nhất của cô bé kia giống với Hoàng Nhã Trung."
Đến giờ ánh mắt của Lý Tử Thành vẫn lộ vẻ khó tin: "Nàng muốn chôn cùng đại thúc của nàng, không muốn chia tách."
"Ta biết rồi."
Tô Bình Nam dập tắt xì gà, im lặng hồi lâu...
…
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Khi một tổ chức phát triển đến một trình độ nhất định thì nó sẽ có quán tính riêng của mình, điều này sẽ không vì ý muốn của bất cứ ai mà thay đổi. Vào buổi sáng ngày thứ ba sau khi Quách Quang Diệu thoát khỏi nguy hiểm, ở trong nước Cẩm Tú lại theo quán tính tiến một bước nữa bành trướng thế lực của mình ra bên ngoài.
Mà người chuẩn bị kế hoạch lần này không phải là Tô Định Bắc lạnh lùng kiêu ngạo, cũng không phải Hồ Điệp Lục Viễn đang thủ tại căn cứ nắm phần lớn quyền lực, mà là Hồng tỷ.
Nữ nhân đã lăn lộn trong địa ngục lâu như vậy cuối cùng sau nửa năm lên bờ cũng bắt đầu mở rộng lãnh thổ của mình.
...
Trong suy nghĩ của Hồng tỷ, luôn có một câu nói mà nàng cho là rất đúng.
Trên đời chỉ có hai loại người.
Một loại là nam nhân, loại còn lại là nữ nhân.
Nam nhân dựa vào việc chinh phục thế giới để chinh phục nữ nhân, còn nữ nhân thì dựa vào việc chinh phục nam nhân để chinh phục thế giới.
Vậy nên có thời điểm, kiểm soát được một nữ nhân chính là kiểm soát được cả thế giới.
Ở Cẩm Tú, Hồng tỷ đang thể hiện rất tốt. Hồng tỷ đã có chỗ đứng và nhận được rất nhiều lợi ích từ Cẩm Tú, nhưng điều đó cũng không thể làm phai mờ đi nỗi hận thù trong lòng nàng. Cùng với tầm nhìn của nữ nhân ngày càng được mở rộng, nàng đã hiểu ra một đạo lý, muốn nam nhân không thể nắm bắt kia đối phó với công tử Thẩm, trừ khi mình phải là người cực kỳ quan trọng đối với tập đoàn, hơn nữa còn phải đáp ứng được một điều kiện khác.
Lợi ích.
Bắt buộc phải là một cuộc chiến lợi ích cực lớn.
Chỉ khi đạt được lợi ích cực lớn mà Tô Bình Nam hoặc có thể nói là cả tập đoàn Cẩm Tú không lỡ từ bỏ, thì mới có thể khiến tập đoàn Cẩm Tú khổng lồ này ra tay chống lại kẻ tự xưng là Tổ Tông.
Làm thế nào để đạt được mục tiêu này, Hồng tỷ đã suy nghĩ rất lâu.
Những lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Cẩm Tú chắc chắn không phải là thiện nam tín nữ, thủ đoạn của Tô Bình Nam chỉ có thể là ngày càng tàn nhẫn hơn chứ không bao giờ ít đi.
Vì vậy Hồng tỷ biết rất rõ, cho dù mình muốn đối phó với Tổ Tông cũng phải suy nghĩ cho đại cục, phải mang lại được lợi ích to lớn cho tập đoàn. Nếu không thì nam nhân không bao giờ bộc lộ cảm xúc đó sẽ nghĩ như thế nào?
Nữ nhân rùng mình.
Dưới con mắt của Hồng tỷ, trước giờ nàng chưa từng thấy một nam nhân nào như Tô Bình Nam, thậm chí đây là lần đầu tiên nàng không thể hiểu được một nam nhân.
Tham vọng ngất trời, máu lạnh như một cỗ máy.
Mọi vui thú trên thế giới này đều giống như rác rưởi trong mắt nam nhân đó, mục đích sống duy nhất của hắn dường như là chinh phục bóng tối của thế giới này.
Ngang ngược, điên cuồng.
Đây là một trong những cái mác được nữ nhân bí mật gán cho Tô Bình Nam.