Tình tiết tạo nên sự thành bại.
Chính tại thời điểm cuộc giao tranh bắt đầu, cửa hai bên của toa tàu số mười hai lặng lẽ đóng lại. Một vài nam nhân mặc vest đen đã chặn mọi lối vào.
Đây mới là sức mạnh.
Sức mạnh chỉ có ở Cẩm Tú ...
Bất cứ ngành nghề nào đều có cao thủ.
Vậy thế nào là cao thủ?
“Cao thủ” là người có kỹ năng cực kỳ xuất sắc, cự kỳ tinh thông trong một lĩnh vực nhất định.
Mà việc chém giết trong mắt người bình thường chắc chắn là một thuật ngữ mang nghĩa xấu.
Từ xưa đến nay, có vương hầu tể tướng hay sự thay đổi thời đại nào mà không được thúc đẩy bởi chém giết?
Giết một người là tội ác, giết vạn người là anh hùng.
Điều đáng để người ta suy ngẫm nhất là những kẻ điên cuồng dựa vào chiến tranh để kiểm soát thời đại lại luôn rao giảng hòa bình. Có thể đối với loài sói mà nói, cừu mới là loài động vật dễ thương nhất thế giới.
...
Mặc dù Hoa Hồng đã lăn lộn xã hội từ lâu, cũng đã nhìn thấy rất nhiều mặt tối của xã hội.
Nhưng cảnh tượng bạo lực như vậy lại xảy ra cách nàng chưa đầy một mét, nữ nhân vẫn không kìm được hét lên như những cô gái khác. Cơ thể nàng run lên, nhưng trong tâm trí nàng lại đang phát lên một giọng nói: không được chết ở đây!
Thực ra Hoa Hồng không biết đối phương vốn không có ý định giết ông chủ của nàng!
Ba nam nhân bước vào toa tàu đều là cựu thành viên của Hải Đông Thanh, thứ nhất bọn hắn là những kẻ lão luyện, thứ hai là bọn hắn vô cùng tôn trọng người có danh tiếng nhất trong mười hai sĩ nữ của Giá Thế Đường.
Giá Thế Đường có danh tiếng không nhỏ, quỷ mới biết những thành viên chủ chốt của tổ chức cực kỳ xa xưa này có phải là kẻ hung hãn đáng sợ hay không.
Kết quả khiến Vương Phong rất thất vọng.
Cơ thể của Sảo Nhi tỷ đã bị hủy hoại bởi tửu sắc, không có bất cứ phản kháng nào, thậm chí sau khi lưỡi lê sắc nhọn đâm vào người, ánh mắt của hắn trống rỗng bất lực giống như một cô bé đi lạc!
May cho Sảo Nhi tỷ là hai kẻ động thủ không có ý định lấy mạng hắn!
Mặc dù hành động của bọn họ có vẻ cực kỳ nguy hiểm trong mắt của người bình thường, nhưng thực ra bảy nhát đâm liên tiếp không làm tổn thương đến phần chí mạng!
Không phải vì Cẩm Tú không dám giết người, mà là vì một khi một khi xảy ra án mạng ở trong toa tàu, cho dù có thể giấu kín nhưng vẫn có khả năng để lại hậu họa. Vì vậy một kẻ rất thận trọng như Lục Viễn đã dặn dò mọi người trước khi làm việc.
“Ra tay có quyết liệt một chút cũng không thành vấn đề, nhưng không được giết người.”
Không cần hoài nghi khả năng chấp hành của những kẻ hung ác trong Cẩm Tú, đặc biệt là những kẻ hung hãn đáng sợ đến từ Hải Đông Thanh. Bảo bọn hắn đến trường đi học hay làm các công việc kỹ thuật, bọn hắn có thể làm không tốt.
Nhưng chiến đấu và giết chóc?
Mỗi người trong bọn hắn chắc chắn đều là cao thủ.
Lục Viễn đoán không sai, kiếm tiền từ nữ nhân luôn thiếu một chút cứng rắn.
Tình hình như hiện tại đã đủ rồi.
Bảy nhát dao này không chỉ tiêu diệt dũng khí của Đinh Minh, mà còn khiến tất cả những người xung quanh hoàn toàn thần phục!
Hai tên thuộc hạ thường ngày khiến các cô gái trẻ run sợ, giờ đây hai chân cũng run lên, không khá hơn những cô gái non nớt này là mấy. Thậm chí một kẻ trong số bọn hắn còn quỳ xuống trước ánh mắt lạnh lùng của Vương Phong.
“Hắn không chết được đâu.”
Vương Phong chỉ vào Đinh Minh đang nằm trên vũng máu không ngừng co giật, nghiêm nghị nói với tên đàn em đang quỳ bên dưới: “Tìm thứ gì đó bịt lên vết thương của hắn, đợi đến trạm dừng tiếp theo rồi đưa đến bệnh viện, nếu không có chuyện gì lớn thì chắc vẫn cứu được.”
Tên đàn em gật đầu như giã tỏi.
“Bốn người các ngươi.”
Vương Phong chọn ra bốn cô gái xuất sắc nhất trong nhóm rồi lại chỉ vào cô gái đã trốn ở trong góc ngay từ khi bắt đầu cuộc xung đột.
Cô gái không tính là xinh đẹp, nhưng làn da lại trắng trẻo bất ngờ.
So với bốn cô gái được chọn, cô gái có làn da trắng nõn này có đường nét khuôn mặt rất sắc nét, không hề mềm mại mà ngược lại có chút thô cứng.
“Ngươi đến đây là vì cái gì?”
Giọng điệu của Vương Phong nhẹ nhàng hơn.
Không phải vì hắn mềm lòng, mà là vì hắn đã quan sát tình hình trong toàn bộ toa tàu, hắn rất ngạc nhiên khi phát hiện ra trong toàn bộ quá trình diễn ra sự việc, chỉ có cô gái quê chưa từng nhìn thấy thế giới này là không hoảng sợ.
Không những không hoảng sợ, cô gái còn bình tĩnh chọn một góc bí mật nhất và ngụy trang cực kỳ tốt.
Bởi vì sự bình tĩnh này, Vương Phong đã dành cho đối phương một chút tôn trọng.
“Kiếm tiền. Kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.”
Cô gái có khuôn mặt trắng như tuyết đứng dậy, trên mặt không có chút sợ hãi, ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút thực dụng và cởi mở. Biểu hiện này lại khiến Vương Phong càng thêm hài lòng.
Tuy hắn không hiểu quy tắc của giới kỹ viện, nhưng từ góc nhìn của hắn về nữ nhân, một cô gái rất đặc biệt như thế này có lực sát thương đối với nam nhân không hề kém những bông hoa chỉ có khuôn mặt kia.
“Đi theo ta là một cơ hội rất tốt. Ngươi có chịu không?”
Vương Phong chỉ vào Hoa Hồng, nói với giọng điệu có chút khinh thường: “Ngươi đi theo nàng có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng những gì chúng ta có thể cho ngươi còn nhiều hơn thế.”
Cô gái do dự nhìn Hoa Hồng, mà Hoa Hồng dưới ánh mắt lạnh lùng của Vương Phong cũng phải nói ra sự thật.
“Bọn hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, chắc là muốn kiếm tiền từ các ngươi. Cho nên ngươi sẽ không gặp nguy hiểm, nếu không hắn đã chẳng nói rõ chuyện này. Ngươi có thể mạnh dạn đi, số tiền ta có thể giúp ngươi kiếm được thực sự không nhiều bằng bọn hắn.”
Hoa Hồng biết cô gái này.
Trình Như Tư.
Một cô gái rất thông minh.