Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2518 - Chương 2518. Chúng Ta Bán Mạng

Chương 2518. Chúng ta bán mạng
Chương 2518. Chúng ta bán mạng

Chu Mỹ Dung và Chu Mỹ Ý là chị em cùng ngành, từng rất nổi tiếng trong giới người mẫu.

Hai chị em kiếm được nhiều tiền trong giới kỹ viện. Nhưng đừng quên đồ càng hiếm thì giá càng cao, mà người mua được với giá này tuyệt đối không phải là người tốt.

Các nàng thật may mắn, không lâu sau khi ra mắt đã gặp được một khách chơi giàu có.

Dù sao giấu mỹ nhân trong nhà cũng thoải mái hơn nếm chút son đỏ mà vạn người ăn qua.

Nhưng trên đời này trong họa có phúc, trong phúc có họa.

Sau khi hai người được bao nuôi ba tháng, tên khách biến thái cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật. Hắn đã mời rất nhiều bạn bè và tổ chức tiệc tại nhà mình.

Đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, Chu Mỹ Ý chưa bao giờ nhắc qua. Nhưng cái kết của Chu Mỹ Dung, người chị gái chỉ sinh sớm hơn nàng ba phút, đã nói lên tất cả.

Khi xe cấp cứu đến, Chu Mỹ Dung vừa mới tổ chức sinh nhật lần thứ mười tám cách đây bảy ngày đã qua đời. Cơ thể của cô gái bị trói phía sau một chiếc ghế đặc biệt, toàn bộ cơ thể nàng bị đốt cháy hoàn toàn bằng bàn là, còn bị cắt bỏ một số bộ phận.

Im lặng không một tin tức.

Một con người cứ thế biến mất khỏi thế giới này, mà tên khách đó chỉ nói một câu như này với Chu Mỹ Ý, người đã ngoan cường bò ra từ cửa địa ngục vẫn đang nằm viện.

“Ba tháng ít nhiều cũng có chút tình cảm, vì vậy ông chủ Nghiêm sẽ không làm chuyện gì quá vô tình.”

Tên thuộc hạ truyền đạt ý của tên khách chơi giàu có như cơn gió lạnh mùa đông rít bên ngoài ngôi nhà ở quê của Chu Mỹ Ý: “Chị gái ngươi luôn nói muốn có một chiếc BMW làm quà sinh nhật. Hiện tại chìa khóa và giấy tờ đang ở chỗ ta. Ngươi hiểu như vậy là có ý gì rồi chứ.”

Mặc dù yếu đến mức không thể nói nên lời, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng Chu Mỹ Ý đã khiến nàng liều mạng gật đầu, chỉ sợ đối phương hiểu lầm gì khác.

Một mạng, ba tháng đồng hành.

Giá là sáu trăm tám mươi nghìn tệ.

Có đáng không?

Không ai biết.

Dù sao thì cái giá của rất nhiều người lao động chết trong các nhà máy ở thời đại này chỉ là mười nghìn đến ba mươi nghìn tệ, mà giá của một số công nhân mỏ than ở Cẩm Châu là bốn mươi đến sáu mươi nghìn tệ. Vì vậy mới nói sinh mạng có lẽ không thực sự vô giá.

Sau sự việc đó, Chu Mỹ Ý chưa bao giờ đề cập đến chuyện nàng từng có một người chị gái, nàng vẫn nói cười trong giới kỹ viện, càng ngày càng ngây ngất. Nhưng Nhiếp Bảo Bảo biết cô gái này không hề buông bỏ.

Bởi vì sau khi nhận chiếc xe, Chu Mỹ Ý chưa từng động tới, nhưng nàng cũng không bán.

Cho đến khi Nhiếp Bảo Bảo quyết định rời Quảng Đông để đến Thiên Đô, Chu Mỹ Ý bất ngờ lái ô tô đến tìm nàng.

“Hãy đưa ta đi cùng, Bảo Bảo tỷ.”

Giọng điệu của cô gái rất nghiêm túc: “Giác quan thứ sáu của ta luôn rất tốt, ta có thể giúp được ngươi.”

“Sao hôm nay lại lái xe đến đây?”

Nhiếp Bảo Bảo không đồng ý ngay, nhìn chiếc xe vẫn còn mới tinh, lặng lẽ mở miệng.

“Chúng ta bán da thịt, chứ không phải bán mạng.”

Chu Mỹ Ý đưa ra đáp án.

...

Chiếc xe phóng nhanh qua tòa nhà nổi tiếng của Thiên Đô.

Sau khi băng qua đại lộ Nghênh Tân, ánh mắt của tất cả các nữ nhân lập tức tập trung vào tòa nhà cao ngất ngưởng này.

“Đây chính là tòa nhà Cẩm Tú.”

Tiết Nặc là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Tài sản của Tô Bình Nam tiếng tăm lừng lẫy Thiên Nam, điều ta muốn nói với các ngươi là, nghe nói ông chủ lớn này đang ra tay với giới kỹ viện, thực sự rất đáng sợ.”

Ngây thơ ngu ngốc đúng là ngây thơ ngu ngốc.

Chu Mỹ Ý liếc nhìn Tiết Nặc, không biết nói gì.

Có thể khiến Bảo Bảo tỷ bỏ lại tài sản và các mối làm ăn ở Quảng Đông sau bao nhiêu năm, chạy đến vùng quê hẻo lánh phương Bắc này, thì chắc chắn nàng phải có ô dù rất lớn. Mà toàn Thiên Đô này chỉ có một người xứng đáng để một kẻ thông minh lanh lợi như Bảo Bảo tỷ làm việc này.

Lấy ngọc làm nhà lấy vàng làm ngựa, Tiểu Hồng Bào ác nhất Thiên Nam!

...

Các ngươi đừng đoán linh tinh nữa.

Càng đến gần tòa nhà Cẩm Tú, vẻ mặt của Nhiếp Bảo Bảo càng trở nên phức tạp mơ hồ.

“Trong mắt thế gian, những nữ nhân như chúng ta không đáng được sống. Dơ bẩn, u ám, hám tiền, hèn hạ. Chúng ta đặt cược mọi thứ lên người nam nhân, dùng tuổi trẻ, thân xác của mình để thực hiện các giao dịch quyền lợi và tình dục.”

Trong tâm trạng phức tạp, Nhiếp Bảo Bảo nói ra suy nghĩ trong trái tim mình.

“Ta cũng không muốn sống như thế này, nên ta dẫn các ngươi đi đánh cược một ván, đổi một cách sống khác.”

Nhiếp Bảo nói ra bí mật lớn nhất của mình.

“Sự việc ở Thiên Đô là ta giúp Hồng Bào ca nghĩ ra chủ ý, có thể nói chính ta đã thúc đẩy việc đó.”

Mấy cô gái ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Trong xe yên tĩnh lạ thường.

“Dừng xe.”

Theo lời Nhiếp Bảo Bảo, Nhiếp Như vốn rất nghe lời lập tức đạp phanh .

Chiếc BMW màu trắng phát ra âm thanh ma sát chói tai rồi dừng lại giữa đường khiến nhiều chủ xe phía sau tức giận, có thể nói nếu như xe BMW không đại diện cho quá nhiều thuộc tính bổ sung trong thời đại này, thì e rằng sẽ có không ít lái xe giận dữ phía sau sẽ dừng lại và nói cho những nữ nhân này biết kết cục của việc không tuân thủ luật lệ giao thông.

“Các ngươi còn có cơ hội hối hận, ta nói xong các ngươi có thể lựa chọn.”

Nhiếp Bảo Bảo châm một điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh.

Nữ nhân chỉ tay vào tòa nhà Cẩm Tú cao ngất ngưởng: “Khi chúng ta vào nơi đó, chúng ta không bán thịt nữa, nhưng các ngươi cũng đã nghe nói đến danh tiếng của Tô Hồng Bào. Lần này...”

Hít lấy một hơi thật sâu ...

Trong làn khói xanh nhạt Nhiếp Bảo Bảo nói những lời lạnh lùng.

“Chúng ta không bán thịt, chúng ta bán mạng!”

Hết chương 2518.
Bình Luận (0)
Comment