Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2543 - Chương 2543. Ta Đã Nhìn Nhầm Ngươi

Chương 2543. Ta đã nhìn nhầm ngươi
Chương 2543. Ta đã nhìn nhầm ngươi

“Năm năm trước, ta còn là một nhân viên hải quan nhỏ bé, chỉ biết chém gió.”

Thôi Kỷ Hiền mỉm cười kể lại quá khứ của mình: “Nghe nói trung sĩ Tào đã có ba con rồi đúng không? Chúng ta đều là những kẻ nghèo kiếm được chút tiền từ nhà nước. Ngươi có thể hiểu được sự khó khăn của ta khi đó.”

“Ta hiểu, tiền bối.”

Trung sĩ Tào thẳng lưng trả lời.

Nam nhân dùng thái độ tôn kính bày tỏ sự thần phục của mình. Bởi vì trung sĩ Tào biết quá rõ nghị lực của nam nhân trước mặt. Tuy không biết đối phương muốn mình làm việc gì, nhưng nếu để vuột mất cơ hội ngàn năm có một này khỏi tay, thì trung sĩ Tào không thể tha thứ cho bản thân mình.

Đã mười bốn năm.

Hắn vẫn chỉ là một trung sĩ nhỏ bé, chỉ có thể kiếm được ba mươi tám nghìn won một tháng. Mà theo độ tuổi ngày càng tăng, khả năng hắn tiến thêm một bước cũng dần biến mất. Vệc nuôi người vợ không có việc làm và ba đứa con đều đang đi học khiến hắn thở không ra hơi.

Trung sĩ Tào luôn cảm thấy mình không hề thua đám người ít tuổi hơn mình rất nhiều, nhưng bọn họ có kẻ chống lưng nên ngày nào cũng cưỡi trên đầu hắn và tỏ ra kiêu ngạo,

Hắn cảm thấy mình chỉ thiếu một cơ hội.

Một cơ hội thay đổi vận mệnh của bản thân mình.

Giờ đây, sự xuất hiện của Thôi Kỷ Hiền chắc chắn đã mang đến cho trung sĩ Tào một tia hy vọng. Vì lý do này, hắn quyết định không tiếc bất cứ giá nào.

Hắn không phải là một thanh niên mới ra xã hội, những năm qua hắn đã chứng kiến mọi mặt tối trong quân đội Hàn Quốc, nên nam nhân trung niên có lý tưởng trung thành phục vụ đất nước này đã trở nên vô cùng thực tế.

“Sau đó, hải quan xảy ra chuyện, bên trên yêu cầu phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Mà bởi vì ta chỉ có ba đứa con, gánh nặng nhẹ hơn người khác, nên bị đẩy ra.”

Thôi Kỷ Hiền biết nguyên tắc phải có trình tự, hắn nhìn thấy sự đồng cảm trong mắt đối phương mới tiếp tục chậm rãi nói: “Khi ta nghèo nhất, thậm chí trong nhà còn không có thức ăn, chỉ có thể sống dựa vào việc uống canh nấu từ vài lá rau nhặt được. Nhưng ai có thể ngờ rằng hôm nay ta có thể lái chiếc Mercedes-Benz và đi đến những nhà hàng cao cấp. Mỗi lần boa cho ai đó, ta sẽ boa bọn hắn bằng mức chi phí sinh hoạt của tháng trước.”

“Tiền bối quả nhiên rất lợi hại, ta rất khâm phục.”

Trung sĩ Tào vẫn không biết Thôi Kỷ Hiền muốn mình làm cái gì, chỉ biết tâng bốc đối phương, nhưng ánh mắt đã dần dần sáng lên.

“Cho nên muốn thành công thì phải dám đánh cược. Dám mạo hiểm tất cả những gì mình có để đánh bạc.”

Sau một thôi một hồi, Thôi Kỷ Hiền cảm thấy đã đến lúc rồi, cuối cùng cũng lộ ra mục đích thực sự của mình sau: “Ngươi biết năng lực của ta, cũng biết ta sẽ mang đến cho ngươi bao nhiêu của cải và quyền lực, cho nên có một thứ cần ngươi đem ra đánh cược, chỉ là ngươi dám đặt cược không.”

Nói xong, Thôi Kỷ Hiền chỉ vào món trứng cá muối hấp dẫn trước mặt trung sĩ Tào: “Ngươi không muốn ba đứa con trai của ngươi giống như ngươi đúng không, cả đời làm lụng vất vả mà không đủ tiền mua được bữa ăn này.”

“Tiền bối cứ dặn dò.”

Trung sĩ Tào đứng dậy, lại cúi đầu hành lễ lần nữa.

“Phía quân đội đã quyết định che đậy bí mật về đảo Silmi, ngươi biết rất rõ ý định tiếp theo của bọn hắn.”

Thôi Kỷ Hiền ghé sát bên tai trung sĩ Tào: “Còn ta, thì cần có một tai nạn!”

Cho đến khi bước ra khỏi nhà hàng, trung sĩ Tào thường để lại cho người ta ấn tượng là người điềm tĩnh mạnh mẽ này vẫn cảm thấy rất mơ hồ.

Lớn lên ở đất nước giống như bệnh viện tâm thần này, hắn sớm đã biết đến sự ngông cuồng của đám quan chức và sự lộng hành của tài phiệt, hắn vốn nghĩ rằng mình đã nhìn thấu sự đen tối của xã hội này.

Nhưng hắn không thể tưởng tượng được những kẻ đó lại điên cuồng như vậy.

Tập đoàn Kim Môn.

Chaebol mới nổi này lại muốn phát triển thế lực của mình trong quân đội, hơn nữa còn chi hàng tỷ won để đầu tư vào lực lượng bộ đội đặc chủng!

Mặc dù đơn vị bộ đội này ban đầu là sản phẩm của việc nỗ lực trả thù của một nhân vật lớn, nhưng những kẻ này lại dám qua mắt cả quân đội và giới chính trị, lá gan thực sự khiến trung sĩ Tào dựng tóc gáy.

Hắn không đồng ý.

Trong ánh mắt cười như không cười của Thôi Kỷ Hiền, trung sĩ Tào như kẻ mất hồn rời khỏi nhà hàng, nơi mà sau này hắn không thể quay lại tiêu tiền.

“Ngươi sẽ hối hận, vì đây là cơ hội duy nhất của ngươi.”

Nhìn bóng lưng vội vàng lúng túng của trung sĩ Tào, Thôi Kỷ Hiền không nói thêm điều gì để thuyết phục hắn ở lại, cũng không đưa ra điều kiện gì khác, chỉ mỉm cười để lại một câu: “Ta đã nhìn nhầm ngươi, thì ra ngươi nguyện làm chó cả đời cho người ta, nguyện sống cả đời như một đống rác.”

Trung sĩ Tào dừng lại một chút, nhưng vẫn không ngoảnh lại mà bước ra khỏi nhà hàng.

Thôi Kỷ Hiền nói đúng, trung sĩ Tào biết đối phương là cơ hội duy nhất trong ba mươi năm cuộc đời của hắn, cơ hội duy nhất để thoát khỏi tầng lớp thấp kém hiện tại!

Không ai cảm nhận được sự tồn tại của giai cấp hơn hắn, một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp học viện quân sự danh tiếng, sau ngần ấy năm lăn lộn trong giới quan trường, hắn cảm thấy hình như có một bức tường vô hình nhưng vững chắc cản trở mọi bước thăng tiến của hắn.

Mặc dù hắn đã có ý định sa vào bóng tối, nhưng đề xuất mà Thôi Kỷ Hiền đưa ra vẫn khiến hắn không thể chấp nhận được!

Phải biết rằng những người đó đã cùng hắn ra sống vào chết suốt ba năm!

Điều quan trọng nhất là còn có những người phụ trách mảng huấn luyện quân sự!

Bọn họ đều là tinh anh được hắn tuyển chọn trong toàn quân, cũng là những người tin tưởng hắn nhất. Hắn không thể sử dụng mạng sống của những người này để mở ra con đường tươi sáng cho tương lai của mình.

Hết chương 2543.
Bình Luận (0)
Comment