Về phương diện tiền bạc, trung sĩ Tào không bị thiệt hại gì.
Mười nghìn đô la, con số này đủ để bồi thường cho bộ âu phục của hắn. Về vết thương trên người, hắn là một người lính chưa bao giờ lơ là việc huấn luyện, cú va chạm ở tốc độ này đủ thời gian cho hắn kịp phản ứng.
Mặc dù trên người hắn có chút thâm tím, nhưng đó chỉ là vết thương ngoài da, Trông thì rất đáng sợ nhưng thục ra không cần phải đến bệnh viện.
Nhưng xét về mặt tinh thần, cơn giận trong lòng của trung sĩ Tào có phần không thể kiềm chế được.
Hắn không nhặt tấm danh thiếp lên mà chỉ đứng ngây người dưới mưa. Tấm danh thiếp bị cuốn trôi trong dòng nước mưa hỗn loạn, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của nam nhân.
Vụ tai nạn xe hơi này tuy không nghiêm trọng nhưng rõ ràng là lỗi của đối phương, hơn nữa hắn lớn tuổi hơn đối phương, nhưng đối phương không những không xin lỗi, mà còn không giấu diếm sự coi thường.
Có vẻ như trong mắt đối phương, hắn chẳng khác gì con chó hoang ven đường.
Mặc dù thanh niên ngồi trên xe sang không nhận ra trung sĩ Tào nhưng trung sĩ Tào vẫn nhận ra đối phương là ai.
Là con trai duy nhất của ông chủ một công ty thương mại đa quốc gia. Khi hắn đi nghĩa vụ quân sự, hắn rất ngoan ngoãn, khi đó thậm chí hắn còn coi mình như thần tượng, mỗi lần nhìn thấy mình, hắn vô cùng kính trọng.
Bảy năm.
Trong bảy năm bản thân không có tiến bộ gì, còn tên tiểu tử Lý Mẫn Thiên này bất luận là làm việc hay làm người đều cực kỳ tầm thường, nhưng bây giờ lại có thể dựa vào sự giàu có của ba để lên mặt với mình, thậm chí hắn còn không thèm nhìn kỹ mình!
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Một lúc lâu sau, nam nhân trông như một kẻ mất trí đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn, sau đó ném những tờ tiền trong tay vào gió mưa.
Một kẻ đang lang thang ở rìa địa ngục cuối cùng đã bị đẩy xuống vực sâu bởi sự xúc phạm bất ngờ này.
…
Bản chất thực sự của thế giới luôn là kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu.
Trước mặt trung sĩ Tào, Lý Mẫn Thiên có thể tỏ ra kiêu ngạo, có thể ném mười nghìn đô la Mỹ rồi bỏ đi như một con chó hoang. Nhưng trước mặt ba hắn Lý Hách Thiên, chủ tịch công ty thương mại Thần Lạc, hắn lại ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ.
Nửa giờ sau, hắn bị ba hắn bắt đi về từ hộp đêm sau sáu cuộc điện thoại liên tục.
Vừa vào cửa, Lý Hách Thiên sắc mặt tối sầm lập tức giáng cho đứa con trai bất tài của mình một cái tát thật mạnh.
“Ba?”
Trong đầu Lí Mẫn Thiên nhanh chóng điểm lại những chuyện dạo gần đây, sau khi nhận ra mình không gây rắc rối gì, giọng điệu của Lí Mẫn Thiên chứa đầy sự oan ức.
“Ta luôn dạy ngươi phải thật thà lễ phép.” Lý Hách Thiên nhìn đứa con của mình lộ vẻ không hiểu, giọng điệu vẫn rất tức giận: “Hôm nay có phải ngươi đã đâm trúng người?”
“Ta đã bồi thường rồi!”
Lý Mẫn Thiên che đôi má đỏ bừng của mình, vẻ mặt khó hiểu: “Thậm chí ta còn để lại danh thiếp của luật sư Hàn cho hắn, còn đưa cho nam nhân lang thang đó mười nghìn đô la! Chẳng lẽ hắn chết rồi sao?"
Công bằng mà nói, mặc dù phương pháp xử lý của Lý Mẫn Thiên có chút ngông cuồng, nhưng ở đất nước vốn bệnh hoạn này, điều đó không coi là tệ.
“Phải biết tôn trọng người khác!”
“Bộp!”
Lý Hách Thiên lại tát mạnh vào mặt con trai, đồng thời dùng ánh mắt vô cùng ẩn ý nhìn đứa con trai còn chưa hiểu gì này.
Mãi đến lúc này, Lý Mẫn Thiên mới nhận ra người ngồi trên ghế sofa trong nhà mình là một người trung niên với nụ cười trên môi, phía sau là một nam nhân đầy bùn đất và máu.
Lý Mẫn Thiên lập tức phản ứng lại.
Nam nhân có bộ dạng giống như một con chó đó vậy mà thực sự có người chống lưng!
Hơn nữa còn là con hổ đang cười này?
Nhìn thấy Thôi Kỷ Hiền với nụ cười giả tạo trên mặt, tâm trạng của chàng trai trẻ cách đây một giờ còn ngông cuồng kiêu ngạo trước mặt trung sĩ Tào lập tức chìm xuống.
Người môi giới chính trị của tài phiệt bạo lực tập đoàn Kim Môn, người liên lạc của Thôi gia Khánh Châu, khách mời của các quan chức cấp cao trong giới chính trị.
Những thân phận cao cấp này không thể che giấu được danh tiếng nhỏ nhen và độc ác của Thôi Kỷ Hiền trong giới chính trị. Hầu như mọi người đều biết lai lịch của tập đoàn Kim Môn, và cũng từng nghe qua tin đồn là người này đã dùng sức mạnh của tập đoàn làm bốc hơi một giám đốc hải quan khi còn tại chức.
Danh tiếng hẹp hòi ích kỷ và danh tiếng chịu chi của Thôi Kỷ Hiền đều rất nổi tiếng trong giới chính trị.
Lý Mẫn Thiên không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được vì sao ba hắn lại phải mạnh tay với hắn như vậy.
Có thể mời loại người này đích thân dẫn người đến hỏi tội, rõ ràng quan hệ phải khá sâu đậm. Nếu một vài cái tát và một số tiền bồi thường có thể giải quyết được chuyện này, thì có thể coi là quá rẻ rồi.
“Con người, nếu trái tim bị tổn thương thì sẽ để lại vết sẹo suốt đời.”
Thôi Kỷ Hiền tự vỗ ngực mình, không có ý định bỏ qua cho hai ba con làm giàu từ vận chuyển đường biển của tập đoàn Kim Môn vì đôi má sưng đỏ của Lý Mẫn Thiên. Mà ngược lại, hắn tiếp tục nói với giọng điệu nặng nề: “Cháu ngoại của ta đã hy sinh rất nhiều để bảo vệ an ninh đất nước, nhưng nó không những không nhận được lời xin lỗi xứng đáng vì ngươi đã gây ra tai nạn, mà còn bị ngươi dùng tiền sỉ nhục.”
“Quỳ xuống!”
Lý Hách Thiên sành sỏi đá mạnh vào chân của con trai mình, sau đó trên khuôn mặt già nua đầy vẻ tán thành, biểu cảm áy náy như thể mình đã phạm phải sai lầm lớn: “Lời của Thôi tiên sinh rất có lý, ta bắt tên nghịch tử này quỳ xuống xin lỗi, sau đó xin ngươi cho chúng ta một con số sơ bộ về chi phí y tế sau này. Chúng ta hoàn toàn không có ý kiến gì.”
“Xin lỗi! Xin ngươi tha lỗi cho ta!”
Lý Mẫn Thiên không còn mang dáng vẻ ngông cuồng hay khinh thường nữa. Biểu tình duy nhất trên mặt hắn là sự hoảng sợ, thậm chí để bày tỏ thái độ của mình, hắn còn dập đầu vào đôi giày da đầy bụi bẩn của trung sĩ Tào.