Nếu vừa rồi sắc mặt của Lý Hách Thiên chỉ là tái nhợt, thì câu vừa mới nói ra này giống như bị xé toạc toàn bộ xương cốt trong cơ thể hắn, nếu không có Lý Mẫn Thiên đỡ thì e rằng hắn đã bị ngã ra đất.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Thôi Kỷ Hiền lại hung hăng ép người như vậy.
Một là để thu phục trung sĩ Tào, mà điều quan trọng hơn là đối phương muốn cảnh cáo nhà mình, rõ ràng là việc công ty gần đây lặng lẽ bán hàng đã khiến đối phương bất mãn! Có thể nói, cách hành xử của tập đoàn Kim Môn ngày càng phù hợp với phong cách của một chaebol.
Dù sao thì ở một nơi nhỏ bé như xứ sở kim chi, chỉ có độc quyền mới là lợi nhuận lớn nhất!
“Ta nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận tên vô dụng này, bắt hắn sau này phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Lý Hách Thiên cúi đầu thật sâu về phía Thôi Kỷ Hiền, nói rõ ý của mình.
...
“Có phải ngươi nghĩ rằng, ta đến đây mục đích chính không phải là muốn giúp đỡ ngươi?”
Sau khi xe rời khỏi quận Gangnam, Thôi Kỷ Hiền ngồi ở ghế sau đột nhiên nói với trung sĩ Tào vẫn đang giữ im lặng: “Chẳng qua chỉ là cái cớ để giải quyết mâu thuẫn trong việc kinh doanh giữa tập đoàn và công ty vận tải biển của Lý gia mà thôi.”
Trung sĩ tào vẫn không nói gì.
“Ngươi đánh giá quá thấp tầm quan trọng của mình.”
Lão Thôi quả thực có cách thu phục lòng người của riêng mình, hắn không hề giấu diếm ưu nhược điểm của việc này: “Đòn bẩy của công ty Lý gia nếu bây giờ không đụng đến, đến thời điểm quan trọng nó có thể mang lại cho chúng ta hàng tỷ won lợi nhuận. Nhưng bây giờ đã đập bỏ, có nghĩa là tập đoàn đã ném bỏ những lợi ích này để xả cơn tức cho ngươi.”
“Cám ơn tiền bối Thôi.”
Trung sĩ Tào cảm thấy một đại nhân vật như ông chủ Thôi không cần phải lừa dối mình, chân tướng của sự việc này khiến hắn bất ngờ.
Dù sao sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người coi trọng hắn như vậy, điều này khiến trung sĩ Tào thực sự có cảm giác muốn chết vì hắn.
“Không cần cảm ơn tập đoàn. Nỗ lực nâng cao giá trị của bản thân mới là cách tốt nhất để ngươi nhận được sự hồi đáp.”
Bằng giọng điệu bình tĩnh, Thôi Kỷ Hiền nói về sự tàn khốc của thế giới này: “Giống như bây giờ, bởi vì giá trị mà ngươi có thể mang lại vượt xa một tỷ won này, nên tập đoàn mới giúp đỡ ngươi. Nếu mọi chuyện trên đảo Silmi diễn ra suôn sẻ, ngươi sẽ nhận được càng nhiều thứ đáng giá hơn.
“Tập đoàn sẽ không bao giờ chôn vùi tài năng của bất cứ ai. Ngươi bỏ ra bao nhiêu chắc chắn sẽ nhận được bấy nhiêu.”
Thôi Kỷ Hiền đẩy một tập tài liệu và một chiếc túi màu đen mà hắn đã chuẩn bị sẵn cho trung sĩ Tào: “Đây là thư mời hai đứa con của ngươi vào học tại một trường trung học danh tiếng, hợp đồng cho vợ của ngươi làm việc cho một công ty tài chính, cùng với năm chục triệu tiền mặt. Đương nhiên khoản vay mua nhà của ngươi cũng đã được giải quyết.”
Sau khi sửng sốt xem xét tất cả những thứ này, trung sĩ Tào nhìn vào thời gian hiển thị trên đồng hồ của mình.
Mười một giờ hai mươi lăm phút.
Hay nói cách khác, trong hai giờ sau khi hắn gật đầu đồng ý với kế hoạch của Kim Môn, đối phương đã xử lý hết tất cả áp lực trong cuộc sống của hắn!
“Ta sẽ nghĩ cách khống chế quân đội trong phạm vi mà ngươi cần.”
Lần đầu tiên, trung sĩ Tào có một ý nghĩ kỳ quái.
Ở đất nước điên rồ này, trao linh hồn của mình cho quỷ dữ có lẽ là một ý tưởng đúng đắn.
“Hãy nhớ rằng vai trò của ngươi vượt xa sự việc đảo Silmi.”
Như thể đọc được suy nghĩ của trung sĩ Tào, với giọng điệu nhỏ nhẹ Thôi Kỷ Hiền kết luận một câu khiến trái tim trung sĩ Tào run rẩy.
“Cố gắng làm việc, dù sao thứ mà chúng ta muốn thực sự vượt xa sức tưởng tượng của ngươi!”
…
Màn đêm trên đảo Silmi luôn yên tĩnh như vùng đất không người.
Người dân xứ sở kim chi lúc này không biết rằng có một nhóm binh sĩ bị lãng quên trên hòn đảo nhỏ chỉ rộng vài km2 cách bờ biển Incheon hơn mười km này.
Dùng từ binh sĩ để miêu tả có lẽ không thích hợp lắm.
Dù sao thì những người này trước khi bị ép đi lính đã bị xã hội ruồng bỏ. Và bọn hắn đã hoàn toàn bị tẩy não thành công cụ giết chóc, niềm tin duy nhất trong cuộc sống của bọn hắn là đi tới Bắc Triều Tiên để tiêu diệt đại nhân vật kia, sau đó dựa vào thành tích huy hoàng này để gột rửa vết nhơ trên cơ thể, sau đó bắt đầu lại từ đầu.
Cho đến hiện tại sáu mươi hai người lính được huấn luyện bằng những phương pháp khắc nghiệt nhất vẫn chưa từ bỏ hy vọng cuối cùng.
Thế giới tinh thần của con người rất kỳ lạ.
Trước khi bị tẩy não, những người này mang trong mình lòng oán hận với cuộc sống và xã hội, nhưng sau một thời gian dài bị tẩy não, bọn hắn đã quên đi quá khứ, quên đi gia đình và bạn bè, niềm hy vọng này chính là thứ duy nhất để bọn hắn tồn tại.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Sau ba năm rèn luyện trong địa ngục, từ bỏ gia đình bạn bè, vứt bỏ thân phận.
Một khi những cỗ máy giết người này bạo phát, uy lực sẽ là điều không thể tưởng tượng được đối với đất nước nhỏ bé này. Sau khi nhân vật lớn kia bị bắt vào tù, việc giết người diệt khẩu là phương án tốt nhất của tầng lớp cấp cao.
Thứ nhất là có thể che đậy vụ bê bối.
Thứ hai là có thể khiến thùng thuốc nổ này trở lại trạng thái bình thường.