Ở thời không kia, thảm án phá vỡ nhận thức của nhân loại này còn có một bí ẩn.
Đó là rốt cuộc Phác nữ sĩ đã đi đâu?
Tám tiếng.
Ở thời không kia, địa vị của Phác nữ sĩ càng thêm hiển hách, công việc cần xử lý mỗi ngày có thể miêu tả bằng từ chất cao như núi. Thậm chí trong tình huống có chủ tử người Mỹ tới, nàng còn dám biến mất tám tiếng.
Không ai biết trong tám tiếng này nàng ở đâu, làm gì.
Nhưng ở thời không này, sau khi hội nghị kết thúc, Phác nữ sĩ gác lại tất cả công việc và xã giao. Nữ nhân đeo cặp kính che khuất nửa gương mặt, vội vàng ra ngoài từ cửa sau, lên một chiếc xe thương vụ màu đen không có biển số, sau đó biến mất trong biển người mênh mông.
Điểm đến của nàng là thôn Enpu thành phố Daegu.
Vị trí của thôn núi nhỏ chưa chắc có ký hiệu trên bản đồ này vô cùng hẻo lánh, có thể nói thôn núi này được cả xứ sở kim chi biết đến chỉ vì đây là nơi sinh của ông chủ Phác từng thống trị giới chính trị xứ sở kim chi suốt mười tám năm.
Qua mấy thập niên, nơi này vẫn nghèo nàn lạc hậu. Theo sự phát triển của kinh tế, mười mấy hộ gia đình nhận ân huệ của nhà họ Phác, đã rời khỏi nơi này từ lâu.
Thôn núi đã hoàn toàn bị bỏ hoang.
Cả thôn có duy nhất một căn nhà đá không bị năm tháng phá hủy.
Nơi này là nhà cũ của ông chủ Phác, nhưng bởi vì năm xưa nghèo khó nên căn nhà cũ cũng chỉ được gia cố, không sửa đổi chút nào.
Thôi Thái Mẫn mặc bộ trường bào trắng tinh đã chờ sẵn trong nhà.
Trong căn nhà cũ, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi.
Bộ vest đen khi xưa ông chủ Phác thích nhất được mặc trên người một người rơm vô cùng kỳ lạ. Trên người rơm tỏa ra mùi gay mũi, rõ ràng là trên đó bị trét không ít máu.
Điều khiến người ta ớn lạnh hơn là người rơm này bị tóc dài màu đen rậm rạp quấn quanh, trông vô cùng kỳ dị.
So với bên ngoài có mấy chục nhân viên phụ trách bảo an, bên trong không có nhiều người.
Tính cả Thôi Thái Mẫn và Phác nữ sĩ, trong phòng chỉ có năm người. Nếu có phóng viên truyền thông ở đây, e là bọn hắn sẽ kinh ngạc rớt cằm vì thân phận của năm người này.
Ba nghị sĩ quyền cao chức trọng trong quốc hội. Còn có một người tuy không phải là nghị sĩ, nhưng hiện tại đang ủng hộ Xa Trịnh Dũng phụ trách bộ Công thương!
Những người này đều là nhân vật trên đỉnh kim tự tháp của xứ sở kim chi.
Nhưng những nhân vật lớn từng hưởng nền giáo dục tinh anh nhất này giờ lại cam tâm tình nguyện quỳ trong một căn nhà cũ ở một thôn núi yên tĩnh, im lặng nhìn Thôi Thái Mẫn vung vẩy hai tay, lẩm bẩm niệm chú ngữ không ai hiểu được giống như phát điên, trên gương mặt toát ra sự thành kính từ nội tâm.
Khung cảnh bên ngoài cũng rợn người.
Bên ngoài căn nhà cũ, trên khoảng đất trống của thôn núi đã không còn mấy hộ gia đình, chín con bò bị trói lại, trên người mỗi con bò đều được vẽ phù văn kỳ lạ. Chín nam nhân mặt mày bưu hãn cầm súng trường chĩa vào đầu bò, xem chừng có thể bóp cò bất cứ lúc nào.
"Ta đã cảm nhận được niềm vui của Phác tiên sinh trên thiên đường."
Thôi Thái Mẫn động tác điên cuồng rốt cuộc cũng thôi lẩm bẩm những lời không ai hiểu. Hắn quay lại nhìn mấy người quỳ bên dưới: "Thời cơ đã đến, thông báo cho thuộc hạ bắt đầu hiến tế."
Một ông già tóc hoa râm trong số đó gật đầu, sau đó ra hiệu với bên ngoài.
Tiếng súng lập tức vang lên.
Chín con bò trên người vẽ đầy phù văn lập tức ngã xuống đất.
Máu đỏ thấm trên mặt đất ố vàng, nhanh chóng hòa vào nhau. Những hán tử này cũng không ngại mặt đất bẩn thỉu, lập tức xúc bùn đất thấm máu tươi vào trong một chiếc bình trong suốt.
Thứ bùn đất bẩn thỉu trong mắt người khác này lại giống như châu báu trong mắt bọn hắn. Chiếc bình được làm bằng thủy tinh đắt đỏ, hơn nữa những người này rất cẩn thận, sợ bỏ sót bất kỳ một hạt cát nào dính máu tươi.
Nhìn ba chiếc bình thủy tinh đầy, Thôi Thái Mẫn gật đầu hài lòng.
"Bước đầu tiên chúng ta làm không tệ, chắc hẳn hiện giờ tế phẩm trên biển đã đến lúc phát huy tác dụng rồi."
Thôi Thái Mẫn nói xong, Phác nữ sĩ đang quỳ bên dưới lập tức kích động, gật đầu bấm điện thoại.
"Hành động đi."
"Du thuyền của ta là một trong những du thuyền cao cấp nhất ở quốc gia này. Dựa theo quỹ đạo cuộc đời bọn hắn, cả đời này chưa chắc bọn hắn có cơ hội đặt chân lên."
Giọng điệu ở đầu bên kia điện thoại rất thản nhiên: "Đây là vinh hạnh của bọn hắn."
…
"Chiếc tàu này thật sự rất tuyệt, ước gì có thể làm việc trên chiếc tàu này."
Kim Phụng Thuận hầu như đã khắp boong tàu, nhưng vẻ hưng phấn trên gương mặt vẫn chưa biến mất. Nữ hài tham lam nhìn ngắm tất cả những gì trước mắt, rõ ràng là chiếc tàu du lịch sang trọng này đã mang đến sự kinh ngạc và vui vẻ cho thiếu nữ đến từ thôn núi này.
Trong khoảng thời gian này, Trịnh Thế Doãn đã tìm hiểu tất cả thông tin về nữ hài.
Không chỉ Kim Phụng Thuận mà mấy thiếu niên nhút nhát thật thà khác cũng gia nhập đội ngũ tham quan sau khi hỏi ý kiến. Những người trẻ tuổi chơi đùa khiến tâm trạng Trịnh Thế Doãn càng thoải mái hơn, dường như nỗi lo lắng mà hình ảnh kỳ lạ tối qua mang đến cũng vơi bớt đi nhiều.
"Đúng là mấy tấm chiếu mới."
Nam nhân mỉm cười lắc đầu.
Gần như hắn chẳng cần hỏi, nữ hài tràn đầy sức sống Kim Phụng Thuận đã nói ra tất tần tật về bản thân.
Quá trình từ khi nàng ra đời trong một thôn núi nhỏ, cùng bà nội sống nương tựa vào nhau, đến khi nàng chăm chỉ cố gắng học tập như thế nào, dùng thành tích xuất sắc giành được chuyến du lịch học bổng lần này, nàng kể cho Trịnh Thế Doãn một cách chi tiết.
Vật họp theo loài người phân theo nhóm.
Mấy thiếu niên ríu rít khác cũng không phải đứa trẻ mưu mô, nhưng một đứa trẻ trong số đó nói ra một câu khiến Trịnh Thế Doãn cảm thấy ớn lạnh trong lòng.