Tô Bình Nam rất ít khi biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác, cảm xúc mà nam nhân dành cho người khác giống như hồ sâu không đáy, ngay cả đôi mắt có thể bộc lộ cảm xúc của con người cũng chỉ là một màu đen thuần khiết, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào sau màu đen đó.
Hiện tại nam nhân lại bày tỏ nỗi buồn như một người bình thường trước mặt Quách Quang Diệu, rõ ràng Tô Bình Nam lạnh lùng ngang ngược đã bị nữ nhân Hoàng Nha Trung đánh trúng điểm yếu trái tim.
Điểm yếu trái tim là gì?
Đây là một thuật ngữ chuyên môn trong ngành tâm lý học.
Ở thế kỷ hai mươi tâm lý học rất phát triển. Điều này được thể hiện rõ qua những phương pháp xấu xa mà các nhà thôi miên sử dụng. Nhưng cho dù phương pháp của những người này có cao siêu tuyệt vời đến đâu, bọn hắn cũng phải tìm được điểm yếu trái tim nếu muốn thành công bước vào thế giới tinh thần của đối phương.
Điểm yếu trái tim thường ám chỉ những điểm yếu về mặt tâm lý, nếu dùng ngôn ngữ thông dụng nhất thì chúng là những lỗ hổng trong trái tim.
Bất kỳ nhà tâm lý học hay nhà thôi miên giỏi nào cũng phải thông qua điểm yếu trái tim để đi vào thế giới tinh thần của đối phương. Nếu không tìm được điểm yếu trái tim thì cho dù kỹ thuật có giỏi đến cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ có một kết quả.
Tốn công vô ích.
Hoàng Nha Trung không hổ là người giỏi nhất trong ngành nghiên cứu tâm lý.
Nữ nhân nói rằng bản thân có thể nhận được giải thưởng Nobel, đương nhiên nếu như có giải thưởng này trong ngành tâm lý học.
Nàng không hề nói dối.
Đôi mắt của Tô Bình Nam trước giờ không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào, hơn nữa vẻ mặt lại luôn bình tĩnh, đó là đối tượng khiến các nhà tâm lý học đau đầu nhất. Đặc biệt là tính cách cứng rắn máu lạnh và tâm lý gần như bất khả xâm phạm của nam nhân.
Nam nhân mà mình yêu nhất bị Tô Bình Nam đánh chết ngay trước mặt, việc này đã khiến Hoàng Nha Trung đau lòng tột độ!
Khắc cốt ghi tâm, đau đớn tột cùng.
Nhưng nữ nhân lại hành động rất bình tĩnh và lý trí như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng làm sao nàng có thể không hận Tô Bình Nam?
Quay lại để trả thù?
Hoàng Nha Trung hoàn toàn không có suy nghĩ này. Nữ nhân bình tĩnh phân tích mọi chuyện về nam nhân xa lạ này.
Bất luận là quyền lực tài phú mà những thuộc hạ mạnh mẽ của hắn đại diện hay là sức mạnh phi thường do chính nam nhân thể hiện đều khiến Hoàng Nha Trung phải tuyệt vọng.
Nàng hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Tô Bình Nam, cho dù bản thân có sống sót, nàng cũng không có cơ hội báo thù, nhưng nàng lại phát hiện ra điểm yếu của nam nhân này.
Chính khoảnh khắc chủ tịch Thôi bị nam nhân của mình bắn xuyên đầu, rõ ràng có điều gì đó bất thường ở nam nhân khó hiểu này.
Vì vậy trong thời gian rất ngắn, dựa trên phân tích về dã tâm, sự ngang ngược, kiêu ngạo và cả sự cô độc của Tô Bình Nam, Hoàng Nha Trung nhanh chóng thực hiện một nước đi.
Nàng đã dùng cái chết và lời nói của mình để tấn công Tô Bình Nam, hơn nữa còn không để ai kể cả Tô Bình Nam phát hiện ra.
Độc nhất là trái tim nữ nhân.
Hoàng Nha Trung đã dùng âm mưu.
Ở nước ngoài đã từng chứng kiến cảnh quân phiệt hỗn chiến, cũng chứng kiến sự lừa dối xảo trá trong giới chính trị ở xứ sở kim chi, điều này đã khiến nữ nhân hiểu rõ thực tế của thế giới. Vì vậy nàng hiểu rằng cách tốt nhất để giết một kiêu hùng như Tô Bình Nam là biến hắn thành một người bình thường có điểm yếu.
Mặc dù Hoàng Nha Trung không biết tên, thân phận hay lai lịch của Tô Bình Nam, nhưng Hoàng Nha Trung hiểu thế giới này.
Vì vậy nữ nhân hiểu rằng, cho dù nam nhân này có bao nhiêu quyền lực của cải, muốn giữ tất cả những thứ này thì phải máu lạnh tàn nhẫn, chỉ nghĩ về lợi ích.
Những thứ như lòng tốt, lòng trắc ẩn mà người bình thường coi là từ tốt đẹp sẽ là sai lầm chết người trên con đường của nam nhân này.
Hay nói cách khác, Hoàng Nha Trung không cần phải tự mình ra tay.
Nàng muốn lợi dụng quy tắc của thế giới này để giết chết nam nhân đáng sợ đó!
Giết người phóng hỏa thì đeo đai vàng, làm đường sửa cầu thì chết mất xác.
…
Không khí trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Rõ ràng đám thuộc hạ có chút nghi hoặc về điểm yếu mà Tô Bình Nam thể hiện ra.
Nhiều năm như vậy, bất luận là Quách Quang Diệu hay là Đỗ Cửu, trong lòng đều đã thần thoại hóa nam nhân này. Thậm chí trong mắt hầu hết các thành viên Cẩm Tú, Tô Bình Nam đã không còn là một người bằng xương bằng thịt nữa, mà là một cỗ máy lạnh lẽo không biết mệt mỏi, điên cuồng và máu lạnh.
“Ngươi có thấy một quả bóng nhỏ màu đỏ không? Bề mặt nó hơi bẩn, không thể lau sạch được nữa.”
Sự im lặng trong phòng bị phá vỡ bởi một cô bé đẩy cửa đi vào.
Cô bé bị những nam nhân trong phòng doạ sợ, nhưng rõ ràng là quả bóng đối với nàng cực kỳ quan trọng, mặc dù sắp khóc nhưng nàng vẫn kìm nước mắt lại, mạnh dạn hỏi Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam cau mày nhìn hai người canh gác ở cửa, rõ ràng hắn rất không hài lòng khi một đứa trẻ có thể xông vào phòng bệnh mà không ai phát hiện ra.
Hai nam nhân ở cửa cúi đầu với khuôn mặt tái nhợt.
Thực ra đây không phải lỗi của bọn hắn, đây là lần đầu tiên bọn bọn hắn chứng kiến ông chủ hung hãn tàn nhẫn biến thành người ấm áp dễ gần, cho nên bọn bọn hắn làm sao có thể giữ được sự cảnh giác?
Đôi mắt của bảy tám nam nhân cường tráng đều tập trung vào cô bé nhút nhát, cảm giác áp lực mạnh như vậy khiến cô bé khóc thành tiếng, nhưng cho dù vậy, cô bé vẫn không rời khỏi căn phòng.
“Ngươi có nhìn thấy quả bóng không? Nếu như ngươi nhìn thấy nó, xin đừng ném nó, mặc dù nó đã bẩn.”
Cô bé vừa nói vừa nức nở, thân hình run rẩy bướng bỉnh đứng ở cửa: “Đó là món quà duy nhất mà ông nội tặng cho ta, ta không thể vứt nó đi được.”
Tô Bình Nam nheo mắt nhìn cô bé đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.