Sân vận động Cẩm Tú Chi Tinh là sân bóng chuyên nghiệp được xây dựng hoàn toàn dựa theo kiến trúc của Old Trafford. Tầng cao nhất dành ra mười hai phòng VIP, phòng số một là của Tô Bình Nam, phòng số hai của Ngưu Quảng Phát.
Thiện Thanh Thanh nhìn phòng VIP xa hoa được bọc da thật, trên bàn trà có rượu vang cao cấp, đồng thời cảm nhận tiếng hô vang trời bên ngoài, nàng lại bắt đầu lên cơn điên, nhìn Lý Lạc Nhiên với vẻ mặt hâm mộ: "Nhiên Nhiên?"
Lý Lạc Nhiên đáp lời, quay sang thì thấy Thiện Thanh Thanh mặt dày mày dạn nhào lên người nàng hô to: "Một đời người, hai tỷ muội. Lão nương hâm mộ chết mất, hay là ta làm vợ bé của ngươi nha!"
Tô Bình Nam: "..."
Lý Nhiêu im lặng suốt dọc đường cũng không nói gì, chỉ lén lút nhìn Tô Bình Nam bằng ánh mắt đong đầy buồn bã.
Tô Bình Nam đứng trước cửa sổ phòng VIP số một, vừa chậm rãi nhâm nhi ly rượu vang trong tay vừa nhìn xuống sân thi đấu. Trận đấu được hàng vạn người mong đợi bắt đầu.
Cẩm Tú Thiên Nam thế công như thủy triều, đá cực đẹp, đè ép đối thủ đến không thở nổi trong tiếng reo hò cuồng nhiệt của toàn hội trường.
Thiện Thanh Thanh bỗng kêu đau, Tô Bình Nam quay đầu lại thì thấy nha đầu kia xem quá khích động, bất cẩn va đầu gối vào góc bàn trà bằng thủy tinh, sắc mặt tái nhợt vì đau đớn.
Lý Lạc Nhiên đỡ Thiện Thanh Thanh thử đi một bước, Thiện Thanh Thanh lập tức kêu lên đầy đau đớn. Tô Bình Nam nhíu mày, rõ ràng là đầu gối của Thiện Thanh Thanh không thể dùng sức, hiển nhiên đã bị thương xương khớp.
Tô Bình Nam lập tức gõ tường phòng VIP, tức thì Lục Viễn đi đến.
"A Nhiên, ngươi đưa Thanh Thanh đến bệnh viện trước đi. Để Lục Viễn đi cùng các ngươi."
Giữa trận Tô Bình Nam có một hoạt động, cho nên bây giờ hắn không thể đi đâu.
Mấy người Lý Lạc Nhiên đi rồi, phòng VIP lập tức trở nên yên tĩnh.
Tình hình trên sân bóng bất ngờ thay đổi, Hách Đại Pháo chặn bóng giữa sân, xông thẳng vào vùng cấm của đối phương. Trong tiếng hò hét của năm vạn người, hắn đã sút trái bóng đầu tiên vào lưới trong lịch sử bóng đá Thiên Nam chuyên nghiệp hóa.
Sân bóng vang lên tiếng còi chói tai, người dẫn chương trình tại hiện trường nâng tông giọng cao vút hét lên tên cầu thủ. Bầu không khí hiện trường lập tức rơi vào trạng thái cuồng nhiệt.
Đội viên Cẩm Tú ghi bàn cảm ơn các fan hâm mộ, sau đó đặc biệt chạy đến dưới phòng VIP số một khom người cảm ơn.
Fan bóng đá tại hiện trường đều biết người ngồi trong phòng VIP số một là đại boss của Cẩm Tú. Các fan hâm mộ thật lòng cảm ơn Tô Bình Nam. Bất kể đầu tư cho đội bóng hay là xây dựng sân bóng, chẳng sợ không biết nhìn hàng mà chỉ sợ so sánh, hành động của tập đoàn Cẩm Tú đã bỏ xa mười ba đội bóng còn lại, vì vậy khán giả không hề keo kiệt dành tặng một tràng pháo tay.
"Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?"
Giọng Lý Nhiêu hơi khàn khàn.
Chẳng biết Lý Nhiêu đã lẳng lặng đứng bên cạnh Tô Bình Nam từ lúc nào. Nàng nhìn năm vạn người vỗ tay như sấm, hỏi với sắc mặt ửng đỏ.
"Rất khó nói rõ."
Tô Bình Nam giơ ly rượu vang lên mời mọi người cách ô cửa sổ bằng kính, đồng thời hờ hững đáp lời.
Lý Nhiêu quỳ xuống, cả người núp dưới vách ngăn bằng kính của phòng VIP. Chiếc váy liền vừa người phô bày đường cong hoàn mỹ của nàng một cách tinh tế.
"Ta không làm vợ bé."
Lý Nhiêu ngẩng đầu, mị nhãn như tơ, không còn khí chất của nữ cường nhân lạnh lùng tao nhã.
"Ta không tin trong thiên hạ không còn nam nhân nào như Tô Bình Nam."
Lý Nhiêu không nói chuyện, mắt nhìn sân bóng.
Trên sân thi đấu, đội bóng Cẩm Tú vẫn hừng hực khí thế. Trong tiếng hò hét điên cuồng của vạn người, Tô Bình Nam vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.
…
Trương Lam Vũ đã thích nghi với cuộc sống hiện tại, bắt đầu thông thạo rất nhiều tình huống, không còn khiêm tốn như ngày xưa.
"Chào buổi sáng, thư ký Trương."
Từ lúc Trương Lam Vũ đi vào cao ốc, dọc đường không ngừng vang lên tiếng chào hỏi hắn. Hàng ngày hắn vẫn là người đến văn phòng sớm nhất. Trương Lam Vũ là một người thông minh, biết rằng chăm chỉ làm việc mới là căn cơ của tất cả.
"Thư ký Trương, có người ở văn phòng tìm ngươi."
Nhân viên thông báo tên Tiểu Lưu, là sinh viên đại học mới tốt nghiệp một năm, hiện đang đi theo Trương Lam Vũ học hỏi. Nói là học hỏi chứ thực ra chỉ là chân chạy vặt mà thôi.
"Ta biết rồi."
Trương Lam Vũ bắt chước dáng vẻ của ông chủ mình, gật đầu với Tiểu Lưu, sau đó mở cửa văn phòng. Khi thấy Lý Bản ngồi trên sofa, hắn có hơi kinh ngạc.
"Không biết ngươi có nhớ ta hay không, ta là Lý Bản của Cẩm Tú."
Lý Bản đứng dậy, khách khí bắt tay.
"Nhớ chứ nhớ chứ, lần trước ngươi còn giúp đỡ ta."
Trương Lam Vũ biết thế lực của tập đoàn Cẩm Tú, lập tức nhiệt tình hẳn.
"Ngươi uống gì? Chỗ ta có trà ngon."
Trương Lam Vũ rửa cốc trà bỏ không trong phòng làm việc hai lần, sau đó cẩn thận nhón một ít trà ngon mà ông chủ tặng cho, hãm với nước sôi rồi đưa cho Lý Bản.
Người của công ty Cẩm Tú rất đúng mực, nhất là cấp bậc giám đốc chi nhánh như Lý Bản. Người này sẽ không tùy tiện đến phòng làm việc của hắn, vậy nguyên nhân và mục đích đối phương đến đây là gì?
Trong lúc pha trà, Trương Lam Vũ cấp tốc phân tích trong đầu.
"Cảm ơn."
Lý Bản khách khí nhận cốc trà bằng hai tay, sau đó nhấp một hớp. Hắn nói: "Thư ký Trương không cần đoán nữa, ta thích người thẳng thắn."