"Sợ à?"
Tô Bình Nam ném điếu xì gà trong tay cho Xa Xương Hách, ý nghĩa của hành động này khiến ánh mắt của Xa Xương Hách chuyển từ kinh hãi thành kích động.
Hắn lập tức khom lưng thật sâu.
"Đã có người muốn đẩy ngã tập đoàn Kim Môn, thì chúng ta không ngại kéo quốc gia này xuống địa ngục. Làm việc đi!"
Tô Bình Nam bình tĩnh hứa hẹn: "Làm xong việc này, trên cổ áo của ngươi sẽ có thêm một con rồng Hạ quốc."
…
Kiêu hùng là gì?
Là tuyệt đối không đặt tất cả trứng gà vào một giỏ. Sau khi Xa Xương Hách rời đi, Tô Bình Nam đưa mắt nhìn Đỗ Cửu và Đỗ Thạch vẫn luôn đứng sau lưng mình.
Ở xứ sở kim chi, tất cả các thành viên của tập đoàn Kim Môn đều cho rằng Đỗ Cửu và Đỗ Thạch là vệ sĩ được Tô tiên sinh tin tưởng nhất. Nhưng bọn hắn không biết rằng hai người này không chỉ biết bảo vệ, mà bọn hắn giỏi giết người hơn.
Đỗ Cửu Tứ Hải!
Đây là con sói Tây Bắc từng tung hoành Hạ quốc!
"Sau khi mấy gương mặt Diên Biên xa lạ làm xong việc sẽ trở về Busan theo đường số 6 Seoul. Phải xử lý những người này."
Tô Bình Nam hút xì gà, đứng trước cửa sổ nhìn xuống cảnh đêm Seoul sáng đèn rực rỡ, lời nói ra lại khiến người ta lạnh thấu xương: "Trong cuộc ám sát lần này không được để lại một ai ngoại trừ Xa Xương Hách."
"Có một số việc phải trở thành bí mật mãi mãi, biện pháp duy nhất là càng ít người biết càng tốt."
Rốt cuộc nam nhân đã khôi phục diện mạo kiêu hùng của mình.
Đối với Tô Bình Nam của hiện tại mà nói, ngoại trừ các huynh đệ cũ đã đi theo hắn lập nghiệp ra, những người khác đều là hòn đá kê chân để hắn bước lên vương tọa.
Giãi thây trăm họ, nên công một người!
Hiện tại nam nhân coi trọng nhất là đại cục, thậm chí hắn có thể bỏ qua cho Lý Đầu Sâm có thù sâu oán nặng với tập đoàn Kim Môn một lần, nhưng tuyệt đối sẽ không nương tay với các ông chủ có thể đe dọa đến căn cơ của tập đoàn Kim Môn.
…
Lý Đầu Sâm không biết hiện trường hỗn loạn đã tạo thời cơ tốt nhất cho tập đoàn Kim Môn ra tay. Thậm chí tình hình hỗn loạn khiến tất cả mọi người bao gồm cả hắn đều không chú ý tới bảy tám gương mặt xa lạ trong đám đông đã đến gần mục tiêu của mình.
Hứa Anh Hảo rất thông minh.
Trước khi tiếng súng vang lên, hắn lập tức rúc vào gầm ghế.
Rốt cuộc nhà hát đã xảy ra chuyện gì, nhân vật lớn này không rõ. Nhưng hắn biết càng hỗn loạn thì càng phải giữ tỉnh táo.
Hiện đang có người nổ súng trong nhà hát, trong tình huống này mà chạy lung tung, chẳng may đạn lạc bắn trúng mình thì quá xui xẻo. Vả lại, lỡ như lũ côn đồ này nổ súng bắn đám đông hỗn loạn thì sao?
Vì vậy ẩn núp chờ cứu viện mới là lựa chọn tốt nhất.
"Mẹ kiếp, hiện nay cảnh sát và đội tuần tra trị an đúng là một đám vô dụng, sao một nơi tao nhã như thế này cũng để cho lũ côn đồ trà trộn vào chứ! Sau lần này mình nhất định phải trừng trị đám vô dụng kia thật nghiêm khắc mới được!"
Bụi bẩn dưới gầm ghế khiến Hứa Anh Hảo thích sạch sẽ lộ vẻ chán ghét. Tuy nhiên hiện giờ chuyện duy nhất hắn có thể làm là oán trách và giận dữ mắng chửi cảnh sát giữ gìn trị an bất tài.
"Ông chủ Hứa?"
Trong tiếng la hét khắp nơi, một giọng nói mang khẩu âm quái dị vang lên trên đỉnh đầu hắn.
Hứa Anh Hảo ngẩng đầu lên.
Một nam nhân trung niên râu ria xồm xoàm cầm một tấm ảnh, nhếch miệng cười với hắn. Ngay khi Hứa Anh Hảo cố nén giận, muốn hỏi mục đích của đối phương, thì nam nhân trung niên này lập tức chĩa khẩu súng giấu trong túi áo vest vào hắn sau khi đã xác định mục tiêu.
Pằng!
Tiếng súng chát chúa vang lên trong cục diện hỗn loạn, là âm thanh cuối cùng trong cuộc đời của Hứa Anh Hảo!
Đôi khi cái chết không cần lý do.
Đến lúc chết Hứa Anh Hảo vẫn không biết tại sao đối phương lại muốn giết mình.
Thậm chí hán tử nổ súng còn chẳng nhìn Hứa Anh Hảo thêm lần nào, chỉ xoay người đi về phía cửa ra, chẳng mấy chốc bóng dáng của hắn đã biến mất trong biển người.
Là một người Hàn Quốc đến từ Diên Biên, giết một người không cần lý do, càng không cần biết thân phận của đối phương. Đối với nam nhân Hàn Quốc này mà nói, mạng sống của đối phương có giá trị duy nhất là giúp hắn xây được ngôi nhà ngói ba gian ở quê.
Vậy là đủ rồi.
…
Trận hỗn loạn vẫn còn tiếp diễn, cuộc giết chóc trong hỗn loạn cũng vẫn tiếp tục. Để tiện tẩu thoát khỏi nhà hát, mấy thuộc hạ của Lý Đầu Sâm bắn lên trần nhà.
Pằng pằng pằng pằng pằng!
Tiếng súng văng vẳng trên không trung nhà hát.
Hiển nhiên hiệu quả rất tốt, dù sao nỗi sợ súng của người bình thường cũng khiến bọn hắn không thể bình tĩnh xác định đạn bắn đi đâu, tâm lý theo số đông khiến khủng hoảng lan tràn.
Lý Tể Dân cũng ở trong đám người khủng hoảng.
Có điều lúc này nỗi sợ chết khiến mọi người quên đi sự tôn trọng quyền lực, Lý Tể Dân mập mạp bị đẩy ngã nhiều lần. Khi hắn thở hồng hộc, rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa ra cách đó mười mét, hắn nghe thấy một câu.
"Cái tên béo như heo chết tiệt này, cmn khó tìm ghê!"
Nếu là bình thường, e là ba chữ béo như heo này sẽ chọc giận Lý Tể Dân. Nhưng hiện giờ hắn chẳng có sức so đo, chỉ tiếp tục lê đôi chân như đổ chì muốn chạy về phía trước.
Bộp!
Đột nhiên một bóng người thình lình nhảy ra từ bên trái phía trước, làm cho Lý Tể Dân vốn đã đi đứng loạng choạng lập tức ngã xuống đất. Hình như đối phương vấp chân nên đã va mạnh vào người hắn.
Lý Tể Dân nhìn dòng người đang chạy ùa ra cửa và nghe tiếng súng vẫn còn vang vọng trong không khí, hắn hoàn toàn nổi giận.
"Thằng chó có mắt không tròng..."
Hắn còn chưa nói xong, bóng người đang đè lên người hắn đã dùng một tay bịt chặt miệng hắn, tay kia cầm con dao nhọn hoắt đâm vào tim hắn!