Một khắc tổ chức Tam Mộc xông ra, đập vào tầm mắt đám người Lý Đầu Sâm là xe cảnh sát lít nhít và họng súng đếm không hết. Đánh giá từ sự sắp xếp không quá gọn gàng của các nhân viên cảnh sát, những người này chắc chỉ mất chưa đầy một phút để đến hiện trường!
Pằng pằng pằng!
Tổ chức Tam Mộc chưa bao giờ sợ cảnh sát và quân đội, những người này xứng đáng với hai chữ cứng rắn.
Hai bên lần đầu tiên đối mặt. Khi phía cảnh sát còn đang luống cuống tay chân, đám tội phạm tổ chức Tam Mộc không chút do dự bóp cò về phía cảnh sát. Ánh sáng nhấp nháy do viên đạn tạo ra đặc biệt bắt mắt.
Lập tức những tia lửa phát ra từ viên đạn găm vào xe cảnh sát và tiếng la hét của một số sĩ quan cảnh sát khiến khung cảnh có vẻ hơi hỗn loạn.
Trong cuộc giao chiến đầu tiên của tổ chức Tam Mộc, tổ chức Tam Mộc đã bắn trúng bốn cảnh sát. Một cảnh sát trẻ tuổi trong đó rõ ràng do thiếu kinh nghiệm nên không giấu toàn bộ cơ thể của mình sau xe cảnh sát. Thay vào đó, hắn lại bại lộ bản thân giữa tầm mắt của tổ chức Tam Mộc.
Thời gian hắn làm cảnh sát không dài. Hơn nữa, bình thường đám tội phạm và đám xã hội đen không ai dùng mạng của mình chống lại cảnh sát.
Điều này dẫn đến vị cảnh sát trẻ tuổi sinh ra ảo giác.
Phần tử tội phạm dường như không đáng sợ đến thế. Bọn hắn có chút rụt rè trước bộ đồng phục đại diện cho công lý.
Chính ảo giác này đã lấy mạng hắn.
Tổ chức Tam Mộc toàn là những tay giết người chuyên nghiệp. Khi bọn hắn nổ súng, tay tuyệt đối không run, hơn nữa cũng không nhân nhượng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, trong tiếng súng trầm đục, một cảnh sát trẻ bị đạn bắn nổ đầu. Lỗ máu trên trán cùng với ánh mắt sợ hãi nhưng vô hồn của hắn đã nói lên sự tàn khốc của thế giới này.
…
“Tấn công! Hướng 11 giờ chỉ có hai chiếc xe cảnh sát, giết người cướp xe.”
Triệu Chấn Hùng vừa chết, vị trí dẫn đầu tổ chức Tam Mộc tất nhiên rơi vào Lưu Thạch Thế. Tên trùm xã hội đen từng nhiều lần đánh nhau với cảnh sát lập tức phát hiện ra sơ hở trong vòng vây của cảnh sát do hạn chế về thời gian.
Hắn đưa ra quyết định dứt khoát ngay lập tức.
Theo tiếng gầm giận dữ của hắn, đám hán tử cầm súng của tổ chức Tam Mộc theo bước chân hắn phát động công kích điên cuồng về phía góc Tây Bắc. Hỏa lực dày đặc đã thật sự trấn áp đám cảnh sát rõ ràng vẫn chưa tiến vào trạng thái kia.
“Đưa con tin ra ngoài để bọn hắn cản đường đám cảnh sát.”
Lý Đầu Sâm không hề e ngại, ngược lại còn phấn khích đưa ra chỉ thị chính xác nhất.
Hắn nhìn thấy cảnh sát trên một số xe cảnh sát ở góc Tây Bắc bị hỏa lực mạnh tấn công, không thể chống cự, trong khi những cảnh sát còn lại rõ ràng đang ở rất xa, ngay từ đầu đã không thể lấp được khoảng trống.
Có cơ hội.
Toàn thân Lý Đầu Sâm run lên.
Tình huống vốn đang tuyệt vọng lại có chút hy vọng sống. Làm sao hắn có thể không kích động cơ chứ?
Dù sao, không sợ chết không có nghĩa là muốn chết. Một khi cơ hội xuất hiện, người đã từng là kiêu hùng lập tức thể hiện năng lực ứng biến siêu tuyệt.
Hơn ba mươi con tin đột nhiên bị đẩy lên toàn bộ, chắn giữa tổ chức Tam Mộc và cảnh sát sau mệnh mệnh của Lý Đầu Sâm.
…
Những con tin đang choáng váng vì một loạt biến cố xảy ra.
Bọn hắn đều là những nhân viên ưu tú ngồi văn phòng, không phải tội phạm, cũng không phải dân liều mạng. Bọn hắn hoàn toàn không ngờ một buổi Opera hay như vậy lại biến thành Tu La Tràng.
Cũng không biết tại sao bọn hắn lại biến thành con tin.
Rồi tại sao đột nhiên được thả như thế?
Giống như một người bình thường đang ngủ, mở mắt ra thì thấy mình đang ở trên chiến trường, tai vang lên tiếng súng khiến người ta khiếp sợ.
Giờ đây, ngoại trừ việc khóc lóc và kêu cứu, không ai trong số những người bình thường đang chết máy này đưa ra lựa chọn đúng đắn!
“Chạy!”
Cuối cùng, người đầu tiên phản ứng là một nam nhân trung niên. Khát vọng sống sót khiến bọn hắn theo bản năng lao về phía cảnh sát.
Hiện trường càng lúc càng hỗn loạn.
…
“Ngừng bắn.”
Người phụ trách chỉ huy tại hiện trường nhìn con tin đang lao về phía mình như những con ruồi không đầu, mặt như ăn phải ruồi nhưng hắn vẫn lập tức ra lệnh cho cấp dưới ngừng bắn trước mặt bao người.
Trong lòng hắn có không muốn đến cỡ nào cũng phải bảo đảm sự an toàn của con tin.
“Hỏa lực mở đường, ngăn chặn bọn hắn.”
Hiện tại, chỉ còn mười bước nữa là lao tới góc Tây Bắc. Chỉ cần cướp được xe, chưa hẳn không thể sống sót. Lý Đầu Sâm lợi dụng con tin ngăn cản cảnh sát cười thầm. Dưới bóng đêm, nét mặt của hắn giống như ác ma đến từ Địa Ngục.
…
Muốn chém tận giết tuyệt tổ chức Tam Mộc không chỉ có cảnh sát mà còn có một con cự thú đang ẩn núp trong bóng tối.
Tập đoàn Kim Môn.
“Đưa súng cho hắn.”
Trong một con hẻm cách góc Tây Bắc hơn ba mươi mét, một sĩ quan cảnh sát mặc quân phục gương mặt tái nhợt run rẩy nhìn Xa Xương Hách, sau đó đưa khẩu súng bên hông mà hắn chưa từng sử dụng cho một nam nhân tàn tật một chân.
Sau khi nam nhân tàn tật nhận lấy khẩu súng, hắn thuần thục kéo khóa chốt, sau đó dùng thủ pháp đặc biệt của mình điều chỉnh lại khẩu súng vốn chỉ có tác dụng trang trí hơn là thực tế.
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Ta chịu trách nhiệm cảnh giới cho vụ bắt giữ này. Một khi bị phát hiện, ta sẽ bị khai trừ ngay lập tức.”
Giọng điệu của cảnh sát nghẹn ngào do quá sợ hãi và lo lắng.
Súng là sinh mệnh của một cảnh sát.
Nhưng hắn còn cách nào nữa chứ?
Quân phục của hắn là do tập đoàn Kim Môn giúp đỡ mà có, chức vụ của hắn cũng do tập đoàn Kim Môn giúp đỡ mà leo lên. Thậm chí nhà đang ở, công việc của vợ và trường học của các con đều do một tay tập đoàn Kim Môn xử lý.
Có thể nói, những gì mà hắn đang có đều do tập đoàn Kim Môn cho.