Cửa hàng cách căn nhà của Phạm Căn Xương và Doãn Tố Lệ chỉ có bốn mươi phút mà thôi.
Đây là lần đầu tiên nam nhân chỉ muốn về nhà cảm thấy đoạn đường này có chút dài.
Giống như ngày thường, nam nhân vội vã bước lên những bậc thang đá xanh mà hắn và bạn gái đã vô số lần khoác tay nhau đi qua, sau đó tiến vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, ngôi nhà cách đó bốn mươi mét đang tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, khiến khóe môi của Phạm Căn Xương hiện lên nụ cười.
Sau hôm nay, đây là ngôi nhà thật sự của hắn.
Có một người vợ thật lòng yêu hắn, tương lai không lâu sẽ có một đứa bé đáng yêu ra đời.
Lần thứ ba hắn lấy cái hộp tinh xảo đã được đóng gói kỹ càng ra. Trong lúc hắn đang luyện tập làm thế nào để cầu hôn một lần nữa, cuối con hẻm đột nhiên xuất hiện mấy thiếu niên cắt ngang động tác của hắn.
Nam nhân rất cảnh giác nhét cái hộp vào trong ngực.
Đám thiếu niên cười toe toét đùa giỡn. Sau đó, dưới ánh mắt của Phạm Căn Xương, chúng đốt pháo hoa không biết đã chuẩn bị từ lúc nào.
“Xem ra hôm nay thời gian thật vừa lúc.”
Phạm Căn Xương nhìn kíp nổ của pháo hoa bốc lên khói trắng, sau đó đùng một tiếng, pháo hoa như sao băng nổ tung trên bầu trời, biến thành một đóa hoa thật xán lạn.
Đùng.
Lại một tiếng kêu nữa, lại một đóa hoa pháo chói lọi nở rộ trên không trung, sau đó biến thành vô số điểm sáng chiếu sáng bầu trời, đồng thời cũng chiếu sáng Phạm Căn Xương đang ôm ngực ngửa mặt ngã xuống.
“Thật đẹp.”
Phạm Căn Xương không để ý đến lồng ngực của mình đang phun máu tươi, cũng không ngờ nguồn cơn giết hắn lại ẩn chứa bên trong đống pháo hoa.
Lúc này, nam nhân dùng hết sức lực toàn thân đặt chiếc nhẫn trước ngực, tham lam nhìn cánh cửa sổ nhà mình mở ra, nhìn thấy gương mặt mà hắn yêu đang say mê nhìn bầu trời đêm.
“Kiếp sau lấy ta nhé!”
Phạm Căn Xương chết rồi.
Một tướng công thành, vạn cốt khô.
…
Doãn Tố Lệ không biết nam nhân mà nàng yêu sâu đậm đã chết cách nàng chưa đến ba mươi mét.
Nữ hài vui vẻ nhìn những bông pháo hoa vô cùng xinh đẹp, thậm chí khi đám thiếu niên vội vã rời đi, nàng còn vẫy tay với đối phương tỏ ý cảm ơn.
Từ hôm đó trở đi, nữ hài không còn gặp nam nhân của mình nữa.
Mãi cho đến bảy tháng rưỡi sau, khi tất cả dư ba liên quan đến cái chết của Khương Hổ Tại lắng lại, mới có một nam nhân mặc vest giống Phạm Căn Xương xuất hiện tại quán karaoke mà nữ hài đang làm việc.
“Doãn Tố Lệ?”
Nam nhân cau mày nhìn nữ hài.
Lúc này, nữ hài đã không còn vẻ trong sáng như ngày xưa. Nàng trang điểm cực kỳ đậm giống như những cô gái đứng đường mời chào khách.
“Là ta. Ta nhận ra bộ đồ vest này.”
Gương mặt Doãn Tố Lệ tràn ngập sự tiều tụy, tùy ý đáp.
“Tên khốn kia bảo ngươi đến tìm ta có chuyện gì? Ngươi nói cho hắn biết, lão nương ta sống rất tốt. Rất nhanh ta sẽ tiết kiệm đủ tiền để ra nước ngoài, không bao giờ quay về nữa.”
Nữ hài tìm nam nhân của mình ròng rã ba tháng trời. Phạm Căn Xương giống như bốc hơi khỏi nhân gian. Cuối cùng, nữ hài nản lòng thoái chí, đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm quyết định kiếm một khoản tiền rồi lặng yên rời khỏi cái nơi khiến nàng thương tâm. Cho nên, nàng một lần nữa bước vào thế giới xa hoa trụy lạc.
Một điểm khác biệt là Doãn Tố Lệ thuần phác thiện lương hay cười đã không còn nữa.
Hiện tại, đứng trước mặt nam nhân là Xa Nhã Nhu tiếng tăm lừng lẫy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, nữ hài không chú ý mặc dù nam nhân đó mặc bộ quần áo giống hệt nam nhân mà nàng từng yêu đã mặc, nhưng cổ áo có thêm logo hình con rồng Hạ quốc.
“Hắn chết rồi. Tập đoàn phát triển nghiệp vụ ở Châu Phi. Kết quả trong một lần ra ngoài làm việc, hắn đã gặp phải một tên ác ôn.”
Nam nhân có logo hình rồng trên cổ áo bình tĩnh nói, giống như đang thuật lại một sự việc không có ý nghĩa: “Tổ trưởng Phạm không có bất kỳ người thân nào trên thế giới này, ngươi là người thừa kế duy nhất mà hắn chỉ định.”
Sau khi nói xong, nam nhân đặt một hũ tro cốt cùng với một hộp nhẫn trước mặt nữ nhân, sau đó đặt thêm một tấm chi phiếu lên trên cùng.
“Tiền trợ cấp tử vong khi làm nhiệm vụ bên ngoài là hai mươi lăm triệu won. Đồng thời, công ty sẽ trả số tiền vay mua bất động sản của hắn, sau đó hỗ trợ sang tên cho ngươi. Về phần ngươi muốn bán hay ở, chuyện này không liên quan đến chúng ta.”
Nam nhân nói xong, sau đó xoay người rời đi. Khi bước ra đến cửa, có lẽ nhớ đến điều gì đó, bước chân của hắn dừng lại: “Khi hắn chết, hắn vẫn ôm lấy cái nhẫn, nói rằng kiếp sau sẽ lấy ngươi.”
Nữ nhân vừa rồi còn tỏ vẻ không quan tâm ôm chặt lấy chiếc nhẫn, không để ý đến hình tượng mà gào khóc, khóc tê tâm liệt phế.
“Nếu về sau nữ nhân đó còn làm việc trong ngành này, tuyệt đối không cho phép thu phí bảo kê.”
Xa Xương Hách cổ áo có logo hình rồng nói với mấy tên địa đầu xà đang khom lưng cúi đầu chạy đến, giọng điệu nghiêm túc dặn dò một câu rồi rời đi.
Dưới chân kiêu hùng lúc nào cũng chất đầy xương khô.
…
Thời gian quay trở lại hiện tại.
Tống Tử Tinh ôm Đảm Tiểu Quỷ rốt cuộc một lần nữa gặp được nam nhân khiến cho nàng hiếu kỳ đến tột độ.
Nhưng lần này khác với lần trước, Tống Tử Tinh ngồi trong văn phòng sang trọng đến mức khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên, nàng phát hiện sự khác biệt của Tô Bình Nam. Nam nhân lạnh lùng không còn sự vui vẻ dành cho Ngô Doãn Nhi tối hôm đó.
Mặc dù nam nhân vẫn rất bình tĩnh nhưng từ ánh mắt của Tô Bình Nam, nữ nhân có nội tâm cực kỳ mẫn cảm đã nhận ra sự khác biệt trong đó.
Mặc dù nam nhân đêm hôm đó cũng rất lạnh lùng nhưng trong ánh mắt của hắn hoặc nhiều hoặc ít có chút cảm xúc, có sự thương hại đối với Ngô Doãn Nhi. Hiện tại, ánh mắt của nam nhân u ám đến mức không ai có thể nhìn ra tâm trạng của hắn.
Hiển nhiên, Tô Bình Nam cuối cùng đã thoát khỏi cạm bẫy do Hoàng Nhã Trung dành hết tâm huyết bày ra. Tinh thần sau khi trải qua Niết Bàn khiến nam nhân càng lúc càng lãnh huyết vô tình.