Nội tâm do dự khiến cho sắc mặt của trung úy Thôi càng lúc càng tái nhợt. Điều này khiến cho hắn không phát hiện ra chỗ quỷ dị.
Vẫn là câu nói kia.
Từ chi tiết có thể phát hiện ra nhiều vấn đề.
Tổng cộng có mười một người đến đón trung úy Thôi bao gồm trung sĩ Tào, mà trung sĩ Tào lại một hơi chất vấn tất cả mọi người trừ hắn.
Mỗi người trong số mười người này đều được các thành viên của đội đặc nhiệm 684 cứu sống!
Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên!
Đây là kế hoạch cẩn thận của trung sĩ Tào dựa theo sự hướng dẫn của tập đoàn Kim Môn để đánh tan phòng tuyến tâm lý của trung úy Thôi.
Đương nhiên, đây không phải là điểm trí mạng nhất.
Trí mạng nhất là không ai ở đây phát hiện ra máy nghe lén được trung sĩ Tào giấu trong thắt lưng mà tập đoàn Kim Môn đã đưa cho hắn. Nói cách khác, tất cả các cuộc trò chuyện hiện tại đã được đội đặc nhiệm 684 ở trong ký túc xá nghe thấy.
…
Vẫn là ký túc xá đơn sơ, vẫn là một đám binh sĩ được huấn luyện thành cỗ máy giết người.
Điểm khác biệt duy nhất so với trước đây là ký túc xá vốn luôn tràn ngập tiếng cười trong khoảng thời gian này lại trở nên im lặng như chết, tất cả binh lính ngơ ngác nhìn Hàn Nhân Thực đang cầm ống nghe trong tay, hiển nhiên không thể chấp nhận số phận bị xử lý.
“Đây là sự phản bội.”
Phác Đại Dũng mất đi sự mạnh mẽ ngày thường. Bờ môi của hắn run rẩy hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Đại ca, chúng ta nên làm cái gì đây?”
Ánh mắt Hàn Nhân Thực chậm rãi đảo qua tất cả mọi người. Hắn nhìn thấy ánh mắt của tất cả ẩn chứa sự phẫn nộ và không cam lòng. Lúc này, hắn mới hài lòng đưa ra câu trả lời.
“Bọn hắn muốn giết chúng ta, quốc gia này muốn giết chúng ta.”
Sự tàn nhẫn từng thuộc về giang hồ cộng thêm sự thù địch tích lũy trong ba năm qua đã bị mấy câu của nam nhân này nhóm lửa hoàn toàn: “Như vậy, chúng ta sẽ giết bọn hắn.”
Tất cả thành viên của lực lượng đặc biệt đồng loạt đứng dậy, thân hình ai nấy đều thẳng tắp. Ba năm huấn luyện tử thần đã biến những người bình thường này trở thành tinh anh xứng đáng. Mọi người đều thực hiện động tác chào quân đội tiêu chuẩn với Hàn Nhân Thực.
Giống như có một ý chí thiêng liêng ở một nơi sâu xa nào đó.
Cùng lúc tất cả các thành viên lực lượng đặc biệt đứng dậy chào, lời nói của trung úy Thôi - người mà bọn hắn luôn yêu quý nhất - vang lên từ ống nghe.
“Sau bốn tiếng, tất cả huấn luyện viên sẽ tập hợp để chiến đấu. Tuân lệnh là nghĩa vụ bắt buộc của một người lính.”
Giọng của trung uy Thôi có vẻ hơi méo mó trong ống nghe, nhưng vẫn có thể nghe ra sự do dự trong giọng nói của hắn: “Giết tất cả thành viên của đội đặc nhiệm 684, một người cũng không để lại.”
“Rõ ràng, cơ hội cuối cùng của chúng ta là trong bốn tiếng này.”
Hàn Nhân Thực đã đạt được mục đích, tắt máy nhận tín hiệu.
“Chúng ta có lòng tin.”
Phác Đại Dũng tỏ thái độ của mình: “Chúng ta đã được huấn luyện trong ba năm qua. Dù là cận chiến hay đọ súng trên đảo, bọn hắn không phải là đối thủ của chúng ta.”
“Ta không lo lắng về trận chiến này với các huấn luyện viên.”
Giọng điệu của Hàn Thực Nhân trở nên ngưng trọng: “Chỉ cần chúng ta sớm khống chế kho vũ khí, bọn hắn chẳng qua chỉ là bia ngắm di động mà thôi.”
“Nhưng giết chết bọn hắn hoàn toàn không phải là kết thúc của chúng ta.”
Hàn Nhân Thực nói ra một sự thật mà mọi người không thể chấp nhận được: “Trung úy Thôi chẳng qua chỉ là con cờ thi hành mệnh lệnh. Chúng ta đã bị quốc gia này vứt bỏ. Mọi thông tin về chúng ta đã bị xóa bỏ. Người thân của chúng ta đã quên chúng ta, chúng ta trở thành những cô hồn dã quỷ.”
“Ba năm qua, chúng ta chỉ là đồ chơi trong tay đám chính khách quyền quý.”
Giọng điệu của Hàn Nhân Thực càng lúc càng sục sôi: “Hiện tại đồ chơi này đã không còn thú vị nữa. Bọn hắn sẽ không chút do dự vứt bỏ chúng ta.”
Sự phẫn nộ khiến cho hơi thở của mọi người trở nên nặng nề.
“Giết huấn luyện viên chỉ là bước đầu tiên. Giết những chính trị gia bẩn thỉu đang giở trò đồi bại với dân thường chúng ta mới là sự trả thù thực sự.”
Hàn Nhân Thực đặc biệt hướng sự chú ý của mình đến một vài chiến binh sinh viên đại học bị bắt cóc đến đảo mà không hề hay biết: “Theo quỹ đạo bình thường của cuộc sống, các ngươi lẽ ra phải có một người vợ xinh đẹp, một đứa con đáng yêu, chăm sóc cha mẹ già, nhưng giờ đây các ngươi lại trở thành một thứ rác rưởi bị bỏ rơi.”
“Ta sẽ giết đám chính trị gia đó.”
Cơn giận tích lũy suốt ba năm qua đã hoàn toàn bùng cháy. Gương mặt của mọi người trở nên dữ tợn giống như lệ quỷ.
“Các ngươi có biết kẻ cầm đầu dẫn đến mọi việc là ai không?”
Hàn Nhân Thực phơi bày chân tướng: “Là con gái của Phác đại thống lĩnh, là đồ chơi của giáo hội Vĩnh Sinh.”
…
“Kem ly!”
Trên đường phố Seoul vào ban đêm, Tống Tử Tinh đưa một ly kem màu hồng cho Tô Bình Nam.
Nhìn nam nhân có chút ngạc nhiên, nữ hài mỉm cười nói: “Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ngươi kìa, như thể ngươi đang nghiên cứu một chủ đề khoa học sâu sắc nào đó. Ngươi cứ thả lỏng đi.”
Nhìn cái thứ trước giờ mình chưa từng nếm qua, Tô Bình Nam chậm rãi đưa tay nhận lấy.
Nhẹ nhõm.
Từ ngữ này khiến nam nhân phải bật cười.
Nữ hài trước mặt đang cố gắng muốn hắn giống như người bình thường đi cùng với nàng một buổi tối, nhưng nàng làm sao có thể ngờ được ván cờ của hắn đang đến thời khắc quan trọng nhất.
Không sai.
Nam nhân cầm ly kem đứng trên đường này đã bí mật lên kế hoạch cho một vụ ám sát gây chấn động cả thế giới nhằm lật ngược tình thế.
Người ra tay là một cỗ máy giết người được huấn luyện bằng tất cả nỗ lực của đất nước này. Mục tiêu là toàn bộ giáo hội Vĩnh Sinh và thành viên cốt cán của phe Phác.
Người thiện chiến không có chiến công hiển hách.
Ba chữ Tô Bình Nam sẽ không bao giờ có bất kỳ mối liên hệ nào với sự kiện trọng đại đã được định sẵn sẽ ghi vào lịch sử thế giới này.