“Ta chưa bao giờ yêu đương. Ban đầu ta còn tưởng rằng giới tính của ta có vấn đề.”
Đừng nghĩ rằng chỉ có nam nhân say rượu mới nói bậy. Nữ nhân, đặc biệt là hai người bạn thân có mối quan hệ đặc biệt tốt cùng nhau uống rượu, lời nói khi say còn dữ dội hơn cả nam nhân.
Hiện tại, Tống Tú Tinh đang trong trạng thái như vậy.
Tại một quán rượu ven đường, một nữ nhân uống liên tiếp hai chai soju đã ôm lấy người bạn thân của mình khóc nức nở.
“Nhưng bây giờ ta đã biết xu hướng giới tính hoàn toàn không phải vấn đề. Thì ra ta không phải không có hứng thú với nam nhân mà là ta không có hứng thú với chó con miệng còn hôi sữa.”
Tống Tú Tinh ngửa đầu uống cạn một ly rượu vào bụng: “Ta thích không phải kiểu nam nhân tự mình nấu cơm, sau đó bày biện cẩn thận chờ ta về, ta cũng không thích kiểu nam nhân chỉ biết ngồi văn phòng với vẻ bảnh bao, chỉ quan tâm đến lợi ích.”
“Vậy ngươi thích nam nhân như thế nào?”
Người bạn thân nhất nhìn Tống Tú Tinh đang điên rồ với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tống Tú Tinh là nhân vật rất xuất sắc trong trường học. Vì ngoại hình nổi bật và tài năng nên nàng đã từ chối sự theo đuổi của vô số đàn anh trong trường đại học. Giờ đây, nàng lại biến thành dạng này vì một nam nhân chỉ gặp mặt hai lần. Cô bạn thật sự không thể tin được.
“Nam nhân như núi như biển.”
Tống Tú Tinh rõ ràng đã uống rất nhiều. Lời của nàng khiến cho người bạn thân nghe không hiểu.
“Ngươi không hiểu hắn, nhưng ngươi có thể cảm nhận được sự thần bí của hắn, giống như chúng ta không hiểu về núi cao và biển cả vậy.”
“Là Tống tiểu thư sao?”
Trong lúc hai nữ nhân đang uống rượu vui vẻ, một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước quán rượu ven đường.
Nam nhân bước xuống mặc một bộ vest chỉnh tề, cung kính nói chuyện với Tống Tú Tinh.
“Là ta.”
Tống Tú Tinh nhận ra bộ đồ trên người đối phương, trong mắt tràn đầy mong đợi.
“Tô tiên sinh đã rời khỏi Hàn Quốc.”
Thật không may, lời nói đầu tiên của nam nhân đã khiến ánh mắt của nữ nhân trở nên buồn bã.
“Đây là câu trả lời của Tô tiên sinh để lại.”
Nam nhân đưa một chiếc hộp kim loại cho Tống Tú Tinh bằng cả hai tay một cách kính cẩn, sau đó trong ánh mắt trống rỗng của hai nữ nhân, chiếc Mercedes-Benz màu đen nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trong ánh mắt mong đợi của người bạn thân nhất, Tống Tú Tinh đã mở chiếc hộp vô cùng tinh xảo.
“Thôi đi, ta còn tưởng bên trong có một chiếc nhẫn hoặc vòng cổ lấp lánh nào đó.” Người bạn thân nhìn thấy một tấm danh thiếp bằng kim loại, sau đó lắc đầu.
Không giống như người bạn thân, ánh mắt của nữ hài rất lâu không rời khỏi tấm danh thiếp tinh xảo này.
“Tô Bình Nam. Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh.”
…
Tô Bình Nam về Thiên Đô rồi!
Tin tức này lập tức truyền tới tất cả các tầng lớp ở Thiên Nam.
Lần này trở về, Tô Bình Nam không quá khiêm tốn, mấy chiếc xe sang biển số đầu Ô đậu ở sân bay nửa tiếng, lúc đó rất nhiều hành khách từ sân bay đi ra đều nhìn thấy nam nhân ít tiếp xúc với bên ngoài kia.
Không biết có phải là trùng hợp hay Tô Bình Nam cố ý, trong nửa tiếng hắn trở về Thiên Đô, hồ sơ dự thầu Thiên Đô Mới của tập đoàn Cẩm Tú đã được gửi tới nha môn.
Hành vi thương nghiệp rất đỗi bình thường này giống như một hòn đá to ném vào mặt hồ đang yên ả.
Không phải nổi gợn sóng, mà là dậy sóng ngập trời!
Bảy công ty xây dựng khác dự thầu đều rút lui ngay lập tức, tình huống hiếm gặp này thậm chí khiến mấy nhân viên mới đi làm ở ban ngành liên quan của nha môn suýt chút nữa thì kinh ngạc rớt cằm.
"Mọi người đều nói Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn, thật ra tên này rất gian xảo."
Sau khi An mập biết tin, hắn cũng lập tức hủy bỏ hồ sơ dự thầu mà mình đã tốn rất nhiều công sức mới làm ra! Chỉ có bản thân hắn biết mình đã đầu tư bao nhiêu tài nguyên để giành thắng lợi trong trận đấu thầu lần này.
Hiện tại một hành động tùy ý của Cẩm Tú lại khiến An mập sợ Tô Bình Nam có biểu hiện như chuột thấy mèo.
Trước ánh mắt nghi vấn của An công tử, An mập nói ra phán đoán của mình.
"Trong thời gian này Tô Trung Hòa ảm đạm rời đi, Tô Bình Nam tránh mặt không thấy tăm tích. Ai mà ngờ được trong trận sóng gió này, người được lợi nhất là hắn chứ? Hiện tại đã có tin tức xác định Lưu Thiên Minh ở Thịnh Kinh sắp tới Thiên Nam làm đại tướng biên cương, vậy thì việc đầu tiên hắn làm sau khi nhậm chức nhất định là phải thu dọn cục diện rối rắm mà Tô Trung Hòa để lại."
"Chuyện này thì có liên quan gì đến đấu thầu?"
An công tử ngày thường có vẻ thông minh, lúc này vẻ mặt đần độn. An mập thề nếu đây không phải là con trai ruột của mình, thì chắc chắn hắn sẽ tát một phát trước rồi mới giải thích nỗi sầu trong lòng.
"Theo tin tức ta nhận được thì hồ sơ mời thầu của Cẩm Tú thấp hơn giá đề nghị mà nha môn đưa ra mười hai triệu!"
An mập cố dập lửa giận trong lòng, chỉ vào đầu mình: "Động não nhiều vào, Tô Bình Nam sẽ không giở trò với công trình, vì vậy hắn sẽ lỗ to."
"Không kiếm tiền? Tiểu Hồng Bào có âm mưu gì? Hắn còn thiếu thanh danh chắc?"
Mặc dù An công tử đã cưới con gái Hoàng gia, mấy năm nay có tài nguyên của hai nhà trợ giúp, miễn cưỡng có thể một mình gánh vác một phương, nhưng trong các cuộc đấu lớn thế này thì hắn vẫn còn hơi non nớt.
"Lấy lòng."
An mập châm điếu xì gà cùng hãng với Tô Bình Nam, vẻ mặt nghiêm túc.