"Sao ngươi biết ta có làm ăn qua lại với Lưu tiên sinh của Vọng Bắc Lâu?"
Nhiếp Bảo Bảo hoảng hốt nhận tấm chi phiếu kia, ngón tay thon dài không ngừng run lẩy bẩy vì quá sốc.
"Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió."
Tô Bình Nam không đưa ra câu trả lời.
"Ta sẽ làm việc thật tốt. Tô tổng, ta hi vọng ngươi nhớ kỹ lời hứa ngày hôm nay của ngươi."
Nhiếp Bảo Bảo hoàn toàn sợ hãi trước sức mạnh đáng sợ của tập đoàn Cẩm Tú, nàng khom lưng.
"Ta muốn bốn tháng sau, trong số các nữ hài ngươi bồi dưỡng có ít nhất ba người có thể xuất hiện tại dạ tiệc từ thiện của Victoria."
Tô Bình Nam châm xì gà: "Còn nữa, ta sẽ tham dự cuộc thi hoa hậu phía Bắc ở Thẩm thành, ngươi đừng khiến ta thất vọng."
"Cuộc thi hoa hậu phía Bắc vẫn luôn là thiên hạ của Giá Thế Đường và Bạch Tướng Nhân, chúng ta tùy tiện chen vào, e là bọn hắn sẽ không vui."
Nhiếp Bảo Bảo vừa mới đứng thẳng dậy, dè dặt nêu ý kiến của mình: "Ta và Hồng tỷ vốn định từ từ thâm nhập, trước tiên để cho các nữ hài này bước vào một số mảng ngoài rìa như quảng cáo và biểu diễn thời trang, như vậy sẽ không dễ phát sinh xung đột lớn với bọn hắn."
"Cẩm Tú làm việc không cần nhìn sắc mặt của bọn hắn."
Vẻ mặt Tô Bình Nam có phần hung ác: "Lần này Hồng tỷ cướp nguồn cung của bọn hắn, mọi người đã kết thù rồi. Không có động tĩnh chẳng qua là bình yên trước cơn bão mà thôi."
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Bảo Bảo chân chính nương nhờ dưới vây cánh cường hào, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được khí thế và lợi ích của việc có chỗ dựa vững chắc, vì vậy Nhiếp Bảo Bảo lại khom lưng lần nữa, nhưng lần này chân thành hơn lần trước nhiều.
…
"Nữ tử phong trần rất cẩn thận, phải cảnh cáo nữ nhân này, nàng mới thật sự toàn tâm toàn ý làm việc cho chúng ta."
Sau khi Nhiếp Bảo Bảo rời đi, Tô Bình Nam nhìn Văn Tiểu Địch bên cạnh: "Ngươi đi Cảng thành một chuyến, quán bar kia đăng ký dưới tên ngươi."
Giọng điệu của nam nhân hiu quạnh: "Nếu tương lai thật sự có một ngày mọi thứ sụp đổ, tốt xấu gì các ngươi cũng có thêm một đường lui."
…
"Tiểu Hồng Bào về Thiên Đô rồi."
Tây Thi Trương Ức Khổ nhìn Điêu Thuyền Trương Tư Điềm: "Đã tìm thấy mấy tên phái Bát Căn kia chưa?"
"Đã có tin tức."
Điêu Thuyền đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Hiện tại trên giang hồ đều công nhận Tiểu Hồng Bào ác nhất, vậy thì ta muốn xem rốt cuộc hắn có ác hơn Thanh Bang có mấy trăm năm lịch sử hay không."
Trương Tư Điềm bắt chước người xưa xòe quạt xếp của hắn ra phe phẩy, phối hợp với tướng mạo anh tuấn và vóc dáng cao lớn của hắn cũng có vài phần dáng dấp nho tướng.
...
"Không thiếu tài phú không thiếu tài nguyên, hình như Giá Thế Đường không thiếu gì cả. Nhưng cũng bởi vì không thiếu gì cả quá lâu, trái lại bọn hắn sẽ thua."
Bởi vì không thiếu gì cả nên sẽ thiếu căn cốt, thiếu tàn nhẫn. Thậm chí bọn hắn không dám quang minh chính đại đánh một trận với Cẩm Tú, còn đi một vòng mời phái Bát Căn của Thanh Bang ra tay, Tây Thi tiếng tăm lừng lẫy cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trong khi Trương Ức Khổ của Giá Thế Đường nói ra câu đó, Tô Bình Nam cũng nói cho Lục Viễn Nghe đánh giá của mình về Giá Thế Đường.
"Vì vậy chúng ta sẽ thắng!"
Vẻ mặt Tô Bình Nam ngạo nghễ: "Chúng ta sẽ dùng máu tươi nói cho đám người kia biết bọn hắn già rồi, đây là giang hồ của Cẩm Tú."
Kiêu hùng vĩnh viễn đòi hỏi sự khống chế.
Giới phong nguyệt đỉnh cấp của Hạ quốc không lớn, Giá Thế Đường và Bạch Tướng Nhân ở Thượng Hải cộng thêm Cẩm Tú ngang ngược nhập cuộc, tất nhiên có chút chen chúc. Bắt hai tổ chức có lịch sử trăm năm này chia ra một miếng bánh ngọt lớn, không chân chính chiến một trận là tuyệt đối không có khả năng.
Cả ba đều hiểu đạo lý này.
Đến bây giờ cục diện vẫn bình yên như vậy là vì ba bên đều đang chờ đợi, chờ cơ hội thích hợp nhất cho mình ra tay. Có thể nói cả ba đều là tổ chức đứng trên đỉnh chuỗi thực vật giang hồ Hạ quốc, không thiếu kiên nhẫn làm một thợ săn giỏi.
…
Thế giới luôn phát triển, không có cái gì bất biến cả, bao gồm Triệu Khánh Dương.
Một người trung niên bất kể là ngoại hình hay nghề nghiệp đều bình thường, thậm chí có thể dùng từ tầm thường để miêu tả.
Nam nhân bốn bảy bốn tám gần năm mươi tuổi này không có công việc ổn định, hàng ngày chỉ kiếm được chút tiền bằng việc lái xe dù. Hắn không có vợ, còn nuôi một người chị gái bệnh tật quanh năm, vất vả sống qua ngày.
Không có ai biết nam nhân nhìn thành thật chất phác này còn có một thân phận khác.
Đó là thế hệ thứ tư của phái Bát Căn Thanh Bang.
Năm đó Ngô Tứ Bảo quyền thế ngập trời tại số 76 dựa vào đâu?
Còn chẳng phải dựa vào hắn xuất thân từ phái Bát Căn, có vũ lực và có phái Bát Căn âm thầm giúp đỡ hay sao?
Tiếc là năm tháng vô tình.
Thế giới đang thay đổi, mà giang hồ cũng đang thay đổi.
Khi xưa Thanh Bang ở thời kỳ cường thịnh có thể nói là chiếm cứ nửa giang sơn Hạ quốc, ngày nay đã tan thành mây khói. Người của phái Bát Căn cũng lần lượt biến mất trong dòng sông lịch sử.
Đây cũng là lý do vì sao Triệu Khánh Dương không lấy vợ sinh con.
Bởi vì hắn hắn không muốn phái Bát Căn tiếp tục truyền thừa, không muốn con của mình cũng giống mình, gánh vác những quy tắc lỗi thời bảo thủ của Thanh Bang suốt cả cuộc đời như hình với bóng.
Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh Vương.
Trong mắt người thường, đây chỉ là tám cái họ trong hàng trăm họ của Hạ quốc mà thôi. Nhưng trong mắt các lão đại Thanh Bang, tám chữ này đại diện cho sự tồn tại của phái Bát Căn!