"Phấn rơi rắc, hương phai tàn."
Cuối cùng Tiền Xử Nhất chậm rãi vươn tay cầm lấy Phi Yến Lệnh: "Các ngươi là Giá Thế Đường?"
"Hồng phai hương lạt ai người thương hoa, ta là Điêu Thuyền của Giá Thế Đường."
"Không phải là ngươi, lần này ta muốn mời toàn bộ người của phái Bát Căn các ngươi."
Thấy đối phương cầm lệnh bài, Trương Tư Điềm thở phào nhẹ nhõm. Cho dù hắn có tiếng là tay đấm hung ác nhất Giá Thế Đường trong ba mươi năm qua, lúc nãy cũng sởn gai ốc trước ánh mắt của tên này.
"Giá Thế Đường thỉnh Phi Yến Lệnh là muốn phái Bát Căn giúp chúng ta giết một người."
Trương Tư Điềm vẫy tay, mấy đàn em đi cùng lập tức đi xa mấy chục mét. Sau đó Điêu Thuyền mới nói nhỏ: "Hai tháng sau Thẩm thành sẽ tổ chức cuộc thi hoa hậu, trước ngày đó có một người phải chết."
"Động tĩnh lớn như vậy? Là nhân vật lớn nào xuất sơn?"
Giọng điệu của Tiền Xử Nhất bình tĩnh: "Hồng Phát Sơn hay là Ca Lão Hội?"
"Không phải, hiện tại đám người Hồng Phát Sơn đã ra nước ngoài từ lâu rồi, Ca Lão Hội cũng chẳng còn mấy người."
Nhìn Tú Tài Tiền gia hiện tại vẫn sống trong thế giới khi xưa, tuy Giá Thế Đường cũng lâu đời nhưng Trương Tư Điềm vẫn không nhịn được cảm khái thế sự thăng trầm.
"Sóng lớn đãi cát, hiện giờ không còn là thế giới khi xưa nữa."
Trương Tư Điềm đặt một bức ảnh lên sạp báo: "Người các ngươi cần giết là Tô Bình Nam."
"Lấy ngọc làm nhà, lấy vàng làm ngựa, Tiểu Hồng Bào ác nhất Thiên Nam."
...
"Đây là cái gì?" Tô Định Bắc nhìn mười hai thanh phi đao cán quấn tơ vàng mà Tô Bình Nam ném cho mình, vẻ mặt nghi hoặc.
"Đồ cổ có chút tác dụng."
Tô Bình Nam mỉm cười trả lời: "Nghe nói là đồ Bạch Thái Quan để lại, ngươi có rảnh thì luyện tập xem như tiêu khiển."
"Có chút tác dụng?"
Tô Định Bắc mở cuốn sách đủ gọi là đồ cổ kia ra, chữ phồn thể chi chít trên đó khiến nữ hài nhíu mày.
Có thực tiễn mới thực sự hiểu biết.
Nét mặt Tô Bình Nam hiu quạnh: "Năm đó thổ phỉ Đông Bắc, cướp đường Trung Nguyên và phản động Tây Nam đều là những kẻ cực kỳ cường hãn. Nhưng những kẻ cường hãn này đều chết dưới những lưỡi đao này, chứng tỏ chúng có chút tác dụng."
Nam nhân vỗ vai cô em gái mặc đồ thể thao đang đấm bao cát: "Nhưng cũng không cần quá để ý, có một số thứ đã định trước sẽ bị thế giới này đào thải."
...
Trong vũ trụ mênh mông, mỗi người tựa như một hạt bụi nhỏ bé.
Nhưng bụi cũng có câu chuyện riêng của bụi.
Ai ai cũng có.
Hơn nữa, không hẳn là không đặc sắc.
Một chiếc xe Mercedes-Benz G63 màu xanh nhạt lao như bay trên đường số 4 Tân Môn trong màn mưa xối xả, bọt nước bắn lên mặt đường vắng người vẽ thành một con rồng nước màu bạc.
"Mọi người chú ý, bão vẫn đang di chuyển về phía Tây, bão đổ bộ vào Tân Môn là chuyện không thể tránh khỏi. Trong giai đoạn ảnh hưởng của bão, mọi người cố gắng ít ra ngoài, đặc biệt là đừng đến những nơi dễ xảy ra nguy hiểm như bờ biển, đồi núi, cống rãnh..."
"Thực hiện tốt các biện pháp chống bão và gia cố nhà ở; thu cất quần áo, chậu hoa trên ban công, mái nhà, cửa nhà; các căn nhà cũ nguy hiểm cần được kiểm tra an toàn kiến trúc, nếu có vấn đề thì phải chuyển đi kịp thời."
Tiếng phát thanh trong xe hơi chói tai, nhưng nữ nhân đang lái xe vẫn điên cuồng giẫm chân ga, không mảy may do dự.
Tiền Khê là sếp lớn của một công ty truyền thông, mỗi ngày nàng hận không có hai mươi tư tiếng để làm việc, lâu lắm rồi nàng không trở về ngôi nhà cũ ở Tân Môn.
Nhưng tin tức mẹ bệnh tình nguy kịch đã đánh thức ký ức bị phủ bụi lâu ngày trong đầu nàng. Bấy giờ nàng mới nhận ra bởi vì công ty bận rộn nên đã bốn năm rồi mình không gặp mẹ. Mặc dù nữ nhân thuê người giúp việc chuyên nghiệp chăm sóc cho mẹ, và cũng có bác sĩ riêng, nhưng tình thân không thể nào thay thế.
Nàng muốn gặp mẹ lần cuối.
Vì vậy, đừng nói là hôm nay phải bất chấp nguy hiểm do cơn bão ập đến, cho dù trời có sập xuống nữ nhân cũng phải trở về.
…
Mười mấy phút sau, Tiền Khê đẩy cánh cổng sắt của căn nhà cũ ra.
Cây ngô đồng quen thuộc, dây thường xuân leo khắp tường và xích đu hồi nhỏ nàng thích chơi nhất đều lọt vào tầm mắt nữ nhân. Nhiều năm qua khoảng sân gần như không hề thay đổi, thời gian như dừng lại ở hơn hai mươi năm trước.
"Ngươi về rồi à?"
Người mẹ nằm trên giường tóc đã bạc phơ, nếp nhăn chằng chịt trên gương mặt hoàn toàn che phủ khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của mẹ trong ký ức.
Thời gian như dao.
Bất kể là anh hùng hay mỹ nhân, cuối cùng cũng có một ngày kết thúc.
"Ta về rồi. Trên đường bão lớn nên chậm trễ."
Mặc dù thoạt nhìn mẹ rất có tinh thần, nhưng nữ nhân biết đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu, đây là lần gặp cuối cùng của hai người trong đời này.
Nữ nhân hô mưa gọi gió trong thương trường lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt mẹ sau khi trưởng thành.
Trong lòng Tiền Khê, mẹ vẫn luôn là một câu đố bí ẩn.
Cho dù hiện tại nàng đã là một thành viên trong xã hội thượng lưu Hạ quốc, từng gặp vô số nhân vật lớn nổi tiếng, nhưng Tiền Khê vẫn thấy mẹ mình vĩnh viễn là người ưu nhã nhất.
Còn có một chuyện rất kỳ lạ.
Từ khi nàng có ký ức, hình như trong nhà chưa bao giờ thiếu tiền.
Độ sang trọng trong ăn mặc và tiêu dùng của mẹ khiến Tiền Khê của hiện tại cũng phải thấy tự ti. Mà nghi vấn lớn nhất trong lòng nàng là số tiền đó từ đâu tới?
Trong trí nhớ, mẹ luôn mặc sườn xám phối với khăn choàng vai, tóc búi gọn gàng.
Khi dùng bữa, cho dù là ba bữa ăn hàng ngày cũng cực kỳ sang trọng và quy củ.
Mỗi bữa tiệc sinh nhật trên con đường trưởng thành của Tiền Khê phải có ít nhất tám món ăn, gồm hai món nguội, bốn món nóng, một món bánh ngọt và một tô mì.
Trong thời kỳ Tiền Khê xây dựng sự nghiệp, nàng ăn qua loa một bát mì, kết quả là bị mẹ gọi điện răn dạy: "Tổ chức sinh nhật là chào đón cuộc sống của ngươi, không tổ chức đàng hoàng dứt khoát thì đừng làm."
Lần đầu tiên công ty gặp thất bại, người mẹ luôn tao nhã đã ném cho nàng ba triệu!
"Sự tao nhã của nữ nhân không chỉ thể hiện qua cuộc sống tinh tế, mà còn thể hiện qua thái độ luôn hướng về phía trước khi đối mặt với gian nan trắc trở. Đó mới là tao nhã thật sự."
Lúc đó mẹ ngồi bên cửa sổ, yên tĩnh ngắm nhìn ánh đèn phồn hoa của Tân Môn, nàng không bật đèn.