Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có nữ nhân mới là lỗ hổng duy nhất.
Vấn đề lại tới.
Tiểu Hồng Bào thiếu nữ nhân chắc?
Mặc dù Tống Văn Kiệt hoàn toàn không biết gì về cuộc sống cá nhân của Tô Bình Nam, nhưng hắn chẳng cần tìm hiểu cũng biết Tiểu Hồng Bào có quyền có tiền tuyệt đối không thiếu nữ nhân.
Không nói những người khác, Văn Tiểu Địch nổi tiếng và những nữ hài tử gần đây xuất hiện ở Cẩm Tú Sơn Trang có ai không phải là quốc sắc thiên hương?
Tiền bạc, quyền lực, nữ nhân, ơn huệ, dường như các chiêu bài quen thuộc này không có tác dụng gì với Tô Bình Nam.
Ngay khi Tống Văn Kiệt định từ bỏ, một cơ hội tuyệt vời xuất hiện trước mặt hắn.
Đó là họp mặt bạn học.
Tống Văn Kiệt không tán thành phương thức họp mặt mới nổi này cho lắm.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ bạn học cũ, mặc dù hắn cảm thấy mình lái Santana xuất hiện trước mặt bạn học cũ nhất định sẽ thỏa mãn lòng hư vinh của mình, cũng có thể khiến hoa khôi mình thầm mến ngày xưa nhìn với cặp mắt khác, nhưng khổ nỗi gần đây hắn đang đàm phán một vụ làm ăn, thật sự không đi được.
Vào lúc hắn định từ chối, bạn học cũ nhắc đến một nhân vật khiến Tống Văn Kiệt đổi ý.
"Ngươi biết Trương Lệ Hoa chứ? Người ta cũng tới đấy."
Hình như bạn học cũ sợ Tống Văn Kiệt đã quên Trương Lệ Hoa là ai, nên còn cố ý bổ sung thêm một câu: "Không nhớ ra à? Đừng thấy hồi cấp hai Trương Lệ Hoa ăn mặc tồi tàn, không có cảm giác tồn tại mà lầm, bây giờ người ta là giám đốc tài chính của tập đoàn Cẩm Tú đấy."
"Không phải trùng tên trùng họ chứ? Giám đốc tài chính của tập đoàn Cẩm Tú thường lên tivi chính là Trương Lệ Hoa ăn mặc quê mùa kia á?"
Trong lòng Tống Văn Kiệt trào dâng cảm giác kích động.
"Nghe nói nàng ly hôn rồi. Ngươi biết không, Trương Lệ Hoa một thân một mình nuôi đứa con mười mấy tuổi bị bại não đấy."
Bạn học cũ cười ha ha nói đùa: "Hình như ngày xưa Trương Lệ Hoa có ý với ngươi, còn mua bánh bao cho ngươi. Hay là các ngươi dứt khoát mượn cơ hội này nối lại duyên xưa đi?"
Người nói vô tình, người nghe có ý.
"Ta nhất định sẽ đi."
Vụ buôn bán vật liệu gỗ cùng lắm cũng chỉ kiếm được mười nghìn tệ, nếu có thể đáp lên con đường Trương Lệ Hoa, Tống Văn Kiệt biết tiền tài mà mình nhận được sẽ nhiều gấp trăm lần! Vì vậy hắn lập tức đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Văn Kiệt tự luyến nhìn gương mặt chững chạc tràn đầy khí chất đàn ông của mình trong gương, trong mắt đong đầy kích động…
…
Hiện tại quán bar ZT đã hoàn toàn khác thời kỳ Trương Đồng quản lý lúc trước.
Sau hai lần mở rộng, quán bar có diện tích hơn bốn trăm mét vuông đã biến thành một nghìn hai trăm mét vuông, ngoại trừ tầng một vẫn còn giữ phong cách trang trí lúc trước để hoài niệm, tầng hai và tầng ba đã thay hình đổi dạng.
Nhưng bất kể thay đổi ra sao, quán bar ZT vẫn vững vàng chiếm vị trí đầu bảng trong các quán bar phương Bắc.
"Ở quán bar ZT, chỉ cần ngươi có đủ tiền thì không có rượu gì là ngươi không uống được."
Đây là lời đánh giá chân thật nhất về quán bar ZT.
Đương nhiên không phải không có đại gia vùng khác thử khiêu chiến câu nói có vẻ khoa trương này. Kết quả đều thất bại. Nhưng tiền tài sẽ khiến người ta to gan, tất nhiên chuyện kiểu này vĩnh viễn không có ngày kết thúc.
Mấy ngày nay trùng hợp là lần đầu tiên doanh số bán hàng của bách hóa Giai Khiết ở miền Bắc đột phá mốc một tỷ.
Để chúc mừng các giám đốc khu vực miền Bắc, cũng là để bày tỏ sự coi trọng thị trường miền Bắc, ông chủ Tiêu đã đến phương Bắc, dẫn theo đoàn thư ký tổ chức tiệc lớn tại Cẩm Tú Sơn Trang.
Trước khi đi, ông chủ Tiêu đã cười ha ha nói rằng muốn nếm thử hương vị của gái miền Bắc ngực lớn chân dài. Đương nhiên câu nói này không bị truyền đi.
Sau bữa tiệc chúc mừng, ông chủ Tiêu nhíu mày nhìn chai rượu vang đặt trước mặt trong club mà công ty đã đặt trước.
"Thiên Đô còn lạc hậu."
Giọng điệu của ông chủ Tiêu tràn đầy sự kiêu ngạo đặc trưng của ông chủ Thâm thành: "Thứ này chỉ lừa được đám người phương Bắc các ngươi thôi, nếu ở Thâm thành thì club này đã bị đóng cửa từ lâu rồi."
"Rượu ngon giống như mỹ nhân."
Ông chủ Tiêu không vui: "Các ngươi không đạt tới địa vị của ta nên vĩnh viễn không hiểu được theo đuổi chất lượng như thế nào."
Niên đại này bởi vì thời gian khổ cực quá lâu, nên sự dung tục trong cách thể hiện lòng hư vinh của nhóm người giàu lên nhanh chóng đủ khiến người đời sau trố mắt kinh ngạc.
Nhưng quả thật ông chủ Tiêu có vốn liếng để xem thường chai rượu trị giá ba nghìn tệ trước mặt.
Bách hóa Giai Khiết chỉ là một trong những sản nghiệp của hắn. Trước khi đến Thiên Đô, hắn vừa mới vận dụng quan hệ ở Bảo An, bỏ ra 9,5 triệu mua mười hai mẫu đất, lợi nhuận qua tay có thể lên tới hai mươi triệu.
Đây là một niên đại tiền tài là vua.
Nghèo mới là tội lỗi, xa xỉ và lãng phí lại tượng trưng cho thực lực.
Không có ai quan tâm ông chủ Tiêu có học thức hay không, có phải là tội phạm lừa đảo lập nghiệp hay không, lại càng không có ai coi thường hắn mập như một con heo nặng một trăm năm mươi cân.
Mọi người chỉ biết một điều, làm cho ông chủ Tiêu vui vẻ thì ai cũng có lợi.
Vậy là đủ rồi.
Sau khi ông chủ Tiêu giảng giải tri thức về các loại rượu vang đắt đỏ và biểu đạt sự si mê đối với rượu ngon, tất nhiên có người đề cử quán bar ZT.
Tuy nhiên, dù ông chủ Tiêu là cơm cha áo mẹ của những người này thì vẫn có người e dè khuyên nhủ.
"Ông chủ Tiêu, ngài có biết Tô tổng Tô Bình Nam không?"
Tổng đại lý miền Bắc ra chiều nịnh nọt: "Quán bar ZT là địa bàn của hắn, nơi đó rất tao nhã, nếu chơi gu mặn thì ta không đề cử cho ngài đâu."