Đây đã là ngày thứ ba Triệu Khánh Dương đến quán bar ZT. Trong ba ngày này, hắn ngụy trang thành ba khách hàng khác nhau. Mặc dù trong ba ngày này Triệu Khánh Dương không có cơ hội tiếp cận Tô Bình Nam, nhưng hắn đã tổng kết được một số quy luật của đối phương.
8h30 vào quán, 11h30 rời đi. Bên cạnh luôn có hai vệ sĩ đi theo. Từ sức mạnh ẩn chứa trong vóc dáng của hai vệ sĩ kia và vết chai trên ngón tay có thể khẳng định tuyệt đối là dân luyện võ vô cùng cường hãn.
Trong vòng ba tiếng này, vị kiêu hùng giang hồ tiếng tăm lừng lẫy này không xuống dưới, mà tầng ba cũng không mở cho người ngoài, cho nên hắn không có cách nào đi lên. Có thể nói cơ hội duy nhất là một quãng đường lúc đối phương rời đi.
Bởi vì chắc chắn sẽ có người chào hỏi Tô Bình Nam, lúc này nam nhân được bảo vệ chặt chẽ sẽ dừng bước trò chuyện vài câu.
Nhất là càng gần cửa, Triệu Khánh Dương cảm thấy cơ hội càng tốt.
Bởi vì một trong hai vệ sĩ sẽ ra ngoài lái xe, mà sự chú ý của vệ sĩ còn lại sẽ tập trung vào cửa ra.
Tuy nhiên hắn không vội ra tay.
Bởi vì hắn là một thợ săn xuất sắc, khi đối mặt với con mồi mạnh nhất định phải đủ kiên nhẫn mới có thể chờ được cơ hội hoàn mỹ nhất.
Khi hắn nhìn thấy một ông chủ giàu có phương Nam nói một chữ giá nghìn vàng và để lộ ánh mắt khinh thường quán bar này, trực giác mách bảo Triệu Khánh Dương có lẽ ngày hôm nay là thời cơ hoàn mỹ nhất mà mình chờ đợi.
Triệu Khánh Dương lấy tay đè lên vành mũ, lặng lẽ trà trộn vào đội ngũ giàu có kia.
Hắn đang đánh cược, cược nhân viên an ninh của quán bar sẽ coi mình là một thành viên của công ty này. Đồng thời hắn cũng đang đánh cược đội ngũ của công ty này sẽ coi hắn là khách quen của quán bar.
…
Sau khi ném ra một trăm tờ tiền mệnh giá lớn màu xanh, ông chủ Tiêu có quyền ngồi trên tầng hai.
Ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh khiến ông chủ Tiêu lập tức ưỡn thẳng lưng, có điều cái phụng nhô cao khiến hình tượng của hắn không tương xứng với số tiền này. Sau khi ngồi vào chỗ trên tầng hai, hắn nhíu mày nhìn menu rượu mà nhân viên pha chế đưa cho, rồi lại thản nhiên liếc nhìn mấy người đẹp gần đó, sau đó hắng giọng thật to.
Người quen thân với ông chủ Tiêu đều biết tiếng hắng giọng này tượng trưng cho điều gì.
Mau tránh ra, ta sắp khoe mẽ rồi đây.
"Vẫn luôn có người đề cử quán bar này, nói là rượu ở đây có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của khách hàng."
Giọng nói của ông chủ Tiêu được khống chế rất tốt, không cao không thấp, vừa đủ lọt vào tai nữ hài đạt điểm 95 trong mắt hắn.
"Chỉ có quán bar thấp kém và không có nội tình mới đưa Lafite lên vị trí đầu. Nhưng điều đúng đắn duy nhất là các ngươi cảm thấy bartender của mình không giỏi nên không dùng mấy cái tên hoa mỹ."
Sau khi nói xong những lời này, trước ánh mắt sùng bái của cấp dưới, ông chủ Tiêu kể một câu chuyện cười: "Các ngươi có biết trang viên rượu Lafite năm 1982 đã sản xuất tổng cộng bao nhiêu chai rượu vang không?"
Cấp dưới lắc đầu.
"Một trăm tám mươi nghìn."
Ông chủ Tiêu duỗi ngón tay trông như củ cà rốt: "Nhưng các ngươi có biết một năm Hạ quốc theo chúng ta uống hết bao nhiêu chai Lafite không? Theo thống kê của một tờ báo là ba trăm tám mươi nghìn chai."
Ông chủ Tiêu cười ha ha, chỉ vào chữ Lafite 1982 trên danh sách rượu, cười ngả nghiêng: "Thứ này lại biết sinh con cơ đấy, có phải hai chai Lafite đặt cạnh nhau sẽ sinh ra một chai không?"
"Ha ha..."
Ông chủ Tiêu cười sằng sặc, cuối cùng phát hiện ra có gì đó bất thường, bởi vì ngoại trừ hắn, mấy thư ký và bảy tám đại lý miền Bắc bên cạnh đều lô vẻ lúng túng và sợ hãi, không hợp ý hắn chút nào.
"Không buồn cười à?"
Ông chủ Tiêu hơi nghi hoặc, sau đó sắc mặt sa sầm.
"Tiêu tổng, đây là quán bar của Tô tổng."
Tổng đại lý miền Bắc như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nơm nớp lo sợ ghé sát vào tai ông chủ của mình và nói: "Chúng ta tuyệt đối đừng gây chuyện."
Tổng đại lý miền Bắc còn chưa nói xong đã bị nhân viên pha chế đứng chờ bên cạnh ngắt lời.
"Thưa ông chủ, Lafite chỗ chúng ta là hàng thật, ngài cần mấy chai?"
Nội dung không có vấn đề gì, nhưng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.
Ông chủ Tiêu kinh ngạc quay đầu sang, nhân viên pha chế vừa rồi còn tươi cười giờ đây sắc mặt lạnh như trường đao trong gió rét, trong mắt toàn là lửa giận cố đè nén.
"Hai mươi tám nghìn?"
Không hiểu sao ông chủ Tiêu bất giác rùng mình, nhưng sau đó lập tức ưỡn thẳng lưng trước ánh mắt của rất nhiều mỹ nữ: "Ta uống chán Lafite rồi, có Musigny Grand Cru không? Lần trước đi Cảng thành ăn cơm bàn chuyện hợp tác với Lý Siêu Nhân, ta đã uống loại rượu này, cảm thấy dư vị tràn ngập khoang miệng."
"Lẽ nào không có? Hay là chưa từng nghe nói?"
Để học làm sang, quả thật ông chủ Tiêu từng nghiên cứu về rượu vang. Hắn cố ý nói ra hãng rượu vang khác vừa đắt vừa hiếm, sau đó cười tủm tỉm ra hiệu cho hai nam nhân phía sau đặt vali to lên mặt bàn.
"Ta có tiền, rượu đâu?"
Dưới ánh đèn rực rỡ của quán bar, những tờ tiền màu xanh trong hai chiếc vali đang mở phát ra ánh sáng câu hồn đoạt phách...
Đừng nghĩ rằng hành động ném tiền của ông chủ Tiêu là rất khoa trương.
Ở thời đại đầy rẫy sự xốc nổi và khí chất giàu có này, những ông chủ bỗng nhiên trở nên giàu có ở Thâm thành vung tay rất hào phóng, thậm chí còn khiến các ông chủ Thượng Hải thực sự không theo kịp.
Thời đại ngày nay, một người nổi tiếng trên mạng trong thời kỳ đỉnh cao đánh một trận PK có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Năm triệu!
Con số thiên văn này không thường xuyên xuất hiện, mỗi lần xuất hiện đều sẽ được rất nhiều người xôn xao bàn tán.
Nhưng ở thời đại này, trên một sân khấu tương tự như Scala phương Đông, các ông chủ Thâm thành vì muốn giảm uy phong của người giàu ở Thượng Hải đã chi hơn sáu mươi triệu trong một đêm.
Hàng trăm lẵng hoa cũng không đủ, cuối cùng trực tiếp chất đầy tiền mặt lên sân khấu.
Người dưới khán đài phát điên, người trên sân khấu la hét.
Sự hoang dã của thời đại thực sự đáng sợ như vậy.