Chương 2681
Chương 2681Chương 2681
"Bộp!"
Khoảnh khắc bóng lưng của Kiều Càn biến mất, Bạch Vạn Sơn không biết làm gì để đè nén cơn giận trong lòng, hắn đập mạnh tách trà trên bàn xuống đất. Máu đỏ sẵẫm từ lòng bàn tay của nam nhân nhỏ xuống thảm đỏ rồi nhanh chóng biến mất.
"Kỷ lão sư, ngươi nói nhăng nói cuội muốn ta bằng mọi giá phải có được những mảnh đất này. Nhưng những mảnh đất này có tác dụng gì! Người của tập đoàn Cẩm Tú thậm chí còn không thèm để ý tới! Hơn nữa chúng ta thực sự có thể kiếm được tiền sau khi thắng thầu ở mức giá này không?"
Bạch Vạn Sơn không chú ý đến cơn đau ở lòng bàn tay, bấm số gọi cho Kỷ Tây bằng bàn tay phải đang rỉ máu.
"Trong giới bất động sản Côn thành chỉ có hai phe. Một là nhóm xây dựng đô thị cũ, cũng tức là những lão nhân như Kiều Càn. Hai là những ngôi sao mới nổi như Tiểu Dương quận Nam. Sau khi Cẩm Tú ăn xong những nơi béo bở nhất, những nơi còn lại có giá trị nhất là ba mảnh đất mà chúng ta vừa có được ngày hôm nay."
Mặc dù có thể nghe ra giọng điệu của Bạch Vạn Sơn có gì đó không ổn, nhưng giọng điệu của Kỷ Tây vẫn rất bình tĩnh: 'Ngươi rất hiếm khi nói chuyện bằng giọng điệu này với ta, rõ ràng là muốn bày tỏ sự tức giận của mình, để ta đoán xem."
"Thực lực của đám người Tiểu Dương quận Nam không đủ tầm, lần đấu thâu trước bọn hắn còn chưa tiêu hóa xong, vì vậy lần này bọn hắn sẽ không ra tay."
Kỷ Tây ở đầu bên kia điện thoại cười nói: 'Lão già Kiều Càn bởi vì có quan hệ tốt với ông chủ Nghiêm trong tỉnh nên tính khí luôn không tốt, chắc hắn đã làm ngươi khó chịu phải không?”
"Đúng vậy." Bạch Vạn Sơn hít sâu mấy hơi, cuối cùng bình tĩnh lại.
"Tên khốn này ở trước mặt Tiểu Hồng Bào cư xử như đứa cháu, nhưng ở trước mặt ta lại dương uy ra mặt dạy bảo."
Bạch Vạn Sơn đổi chủ đề: 'Nhưng hắn nói cũng rất có lý, những nơi nhỏ nhặt mà Cẩm Tú không thèm để ý đến, ở mức giá này làm sao chúng ta kiếm được tiền?"
"Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi."
Kỷ Tây cúp điện thoại.......
Lấy một ví dụ.
Có một ngọn núi lớn, có hai con đường để lên tới đỉnh.
Một cái rất rộng, cực kỳ dễ đi.
Còn cái kia thì sao?
Nhỏ hẹp, lại còn dốc, thậm chí đi lại rất khó.
Vậy ngươi sẽ chọn con đường nào?
Đây là câu Kỷ Tây hỏi Bạch Vạn Sơn khi hắn vội vã đến trường học tìm mình sau buổi đấu thầu.
"Đương nhiên là con đường thứ nhất."
Bạch Vạn Sơn không chút do dự đưa ra câu trả lời.
"Con đường nào có giá trị thương mại cao hơn?”
Kỷ Tây hỏi lại.
"Đương nhiên vẫn là con đường thứ nhất."
Bạch Vạn Sơn vụng về cầm điếu thuốc bằng tay phải đang quấn băng gạc, trên mặt lộ vẻ bối rối.
"Trong quy hoạch khu hậu cần, những mảnh đất mà tập đoàn Cẩm Tú mua lại chính là con đường đi lên núi đầu tiên, còn mảnh đất chúng ta nhận được là con đường lên núi thứ hai”
Kỷ Tây không hề né tránh vấn đề mảnh đất mà hắn muốn Bạch Vạn Sơn lấy không có giá trị cao.
"Mà đây chính là lý do đám người Kiều Càn đưa ra giá thấp như vậy."
Kỷ Tây tiếp tục nói: "Với mức giá đó bọn hắn mới có thể kiếm được lợi nhuận, hoặc bọn hắn có thể đợi các cơ sở hạ tâng xung quanh dần dần phát triển sau đó mới kiếm tiền."
"Bọn hắn còn không thể kiếm được tiền, chúng ta trả giá cao như vậy làm sao có thể kiếm tiền?"
Ánh mắt của Bạch Vạn Sơn càng trở nên mơ hồ.
"Rất đơn giản, nếu con đường thứ nhất lên núi đột nhiên xảy ra chuyện, thì con đường thứ hai có trở nên giá trị không?"
Kỷ Tây biết rõ trí thông minh của công chủ mình, nên dùng phép ẩn dụ rất dễ hiểu để giải thích.
"Việc này còn phải nói sao..."
Sau khi không cần suy nghĩ đã đưa ra câu trả lời, vẻ mặt của Bạch Vạn Sơn trở nên nghiêm túc vì nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Kỷ Tây.
"Làm sao có thể? Nếu chúng ta đi gây chuyện trên lãnh thổ của Cẩm Tú, thì chúng ta thực sự là đi tìm chết!"
Sự sợ hãi trong mắt Bạch Vạn Sơn đã thể hiện thái độ của hắn.
"Ngươi đừng có lúc nào cũng nghĩ đến những vấn đề chém chém giết giết trong giang hồ. Đây không phải là điều tốt cho sự phát triển của chúng ta trong tương lai. Hơn nữa ta cũng không ngu ngốc đến thế."
Kỷ Tây lắc đầu, sau đó hạ giọng nói: "Ngươi có biết trên hai mảnh đất mà Cẩm Tú lấy được có một cái hồ nhỏ không?" "Biết."
Bạch Vạn Sơn càng nghe càng bối rối, cũng không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn: "Cho lấp đi là xong. So với lợi ích có thể thu được, chi phí lấp một cái hồ nhỏ không đáng kể."
"Nếu ta nói cái hồ nhỏ đó là nơi sinh sống của sếu đầu đỏ, loài động vật được bảo vệ hạng nhất ở Hạ quốc vào mỗi mùa hè thì sao? Hàng trăm sinh vật quý hiếm phát triển mạnh ở đây có giá trị như thế nào, ngươi có nắm được không?"
Kỷ Tây hạ giọng nói.
Với khả năng của tập đoàn Cẩm Tú chắc chắn sẽ được chấp thuận, đuổi đàn sếu đầu đỏ đó đi nơi khác chẳng phải là được rồi sao?
Bạch Vạn Sơn trước giờ không hề hoài nghi các mối quan hệ của Tô Bình Nam ở Thiên Nam: "Một con sếu đầu đỏ nhỏ bé có thể ngăn cản bước chân của Cẩm Tú sao?"
"Không có người nhúng tay vào đương nhiên là không thể. Nếu có người phơi bày chuyện này thì sao? Một khi dư luận truyền thông dậy sóng, cho dù tập đoàn Cẩm Tú muốn khởi công xây dựng thuận lợi thì cũng phải mất rất nhiều thời gian mới giải quyết được những vấn đề này."
"Đừng đánh giá thấp sức mạnh của những nhà bảo vệ môi trường, đặc biệt là một số chuyên gia có tuổi, bọn hắn sẽ không bao giờ đồng ý với kế hoạch của tập đoàn Cẩm Tú. Chúng ta phải mượn sức mạnh của những người này, phải biết dùng thế, chứ không phải là hành động liều lĩnh."
Kỷ Tây liếc nhìn Bạch Vạn Sơn: "Thứ mà khu hậu cần cần nhất là thời gian, cho nên mảnh đất của chúng ta sẽ trở thành sự lựa chọn hàng đầu. Tập đoàn Cẩm Tú không có cách nào đối phó với chúng ta, mảnh đất mà chúng ta có được khi đó sẽ được lập tức sử dụng. Giá sẽ tăng lên hàng chục lần và lợi nhuận này sẽ là chìa khóa cho sự phát triển của chúng ta."
Đôi mắt của Bạch Vạn Sơn càng lúc càng sáng.