Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2684 - Chương 2685

Chương 2685 Chương 2685Chương 2685

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Tiết Bảo Thoa có thể cảm nhận được cô gái trong tay mình đang không ngừng run rẩy vì lo lắng và sợ hãi, điều này khiến hắn buông bỏ sự kiêu ngạo của mình.

"Kẻ ra tay là đám người Điêu Thuyền, ngươi tìm ta là có ý gì?"

Nếu là trước đây, lòng kiêu ngạo của Tiết Bảo Thoa sẽ không cho phép hắn nói ra câu trả lời có phần nhún nhường như vậy.

"Giá Thế Đường luôn tuyên bố trên dưới đồng lòng, từ khi nào lại chia phe phái vậy? Hay là ông chủ Tiết đứng đầu mười hai Kim Thoa đến chút trách nhiệm này cũng không có?”

Nhiếp Bảo Bảo khóe miệng hơi nhếch lên: "Đều nói mỹ nhân giống như con dao. Xem ra ngay cả Tiết tổng tung hoành trong giới kỹ viện cũng không thể trốn thoát."

"Xem ra ngươi muốn gây chuyện với ta."

Tiết Bảo Thoa nheo mắt, giọng nói cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Đây là Quảng thành không phải Thiên Nam, Cẩm Tú vươn tay dài như vậy không sợ bị chặt đứt sao?"

"Ngươi có thể thử."

Nhiếp Bảo Bảo trả lời......

Rất nhiều sự việc tuyệt đối đừng bao giờ chỉ nhìn bê ngoài.

Giống như Nhiếp Bảo Bảo của hiện tại.

Trong mắt Vương Hữu Thành, nàng là một kẻ khiêu khích thần bí, còn trong mắt các thành viên Giá Thế Đường đã tụ tập xung quanh, nàng là một con rồng ngang ngược băng qua sông.

Thậ ra Nhiếp Bảo Bảo bề ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, thậm chí khí thế rất mạnh mẽ, nhưng trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Không tránh được, con người không thể vượt qua nỗi sợ hãi ngay lập tức. Dù sao sau một thời gian dài ở Quảng Đông, nữ nhân đã nhìn thấy quá nhiều mặt tối của xã hội.

Nhiếp Bảo Bảo biết rất rõ ông chủ Tiết Bảo Thoa hiểm ác đến mức nào.

Lấy một ví dụ.

Chỉ hai năm trước, một số người mẫu trẻ trong công ty tài chính của nam nhân này đã bí mật đi chơi vài ngày mà không báo cho công ty.

Thành thật mà nói, tình trạng này không phải hiếm gặp, các công ty thường nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng thật tình cờ, một trong những người mẫu trẻ đi ra ngoài chơi đã được một quý ông ở Cảng thành chú ý.

Điều này cũng không có gì.

Nhưng tình cờ là vị khách mà cô gái đi chơi cùng này có chút đặc biệt, thích chơi kiểu đánh vần bảng chữ cái.

Cô gái vui vẻ ở lại cùng đi chơi với đối phượng ba ngày, nhận được hai trăm nghìn tiền mặt, còn có vài sợi dây chuyền và vòng tay bằng ngọc quý có giá trị.

Đôi khi cơ thể bị thương không dễ dàng hồi phục, huống chỉ là trong lúc chơi điên cuồng.

Vì vậy sau khi một vị thân sĩ già ở Cảng thành phát hiện ra manh mối, hắn cực kỳ tức giận.

"Bảng hiệu của Giá Thế Đường là lấy thứ kẻ khác đã chơi chán để giao cho khách sao?"

Đối phương rất khách khí đưa cô gái trở về, chỉ để lại mấy lời khó nghe đó rồi lập tức bỏ đi. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, đối phương đã cố tình chọn thời điểm trước bữa tiệc tối để đưa cô gái về.

Trong mắt Nhiếp Bảo Bảo và những người ở trong giới kỹ viện Quảng Đông, việc này như là tát vào mặt Giá Thế Đường.

Số tiền kiếm được từ việc cử cô gái đi chơi cùng khách vốn không nhiều, nhưng nó là một phần bổ sung cho sự hợp tác kinh doanh giữa Giá Thế Đường với vị thân Sĩ này.

Xảy ra sự việc này, vụ hợp tác giữa hai bên đương nhiên sẽ đột ngột chấm dứt.

Khi đó Nhiếp Bảo Bảo nhớ rất rõ, từ đầu đến cuối vẻ mặt của Tiết Bảo Thoa đều rất bình tĩnh, không vì bị sỉ nhục mà hiện lên một chút tức giận hay xấu hổ nào.

Nam nhân thậm chí còn an ủi cô gái bằng giọng điệu nhẹ nhàng.

"Không sao, việc này không trách ngươi."

Nam nhân vừa nói vừa khoác bộ vest lên cho cô gái có phần nhếch nhác, nụ cười đặc biệt ấm áp.

"Ngươi chỉ cần nói ra hết những ngày gần đây ngươi đã làm gì là được. Mọi việc vẫn bình thường, không có gì to tát cả."

Cô gái òa lên khóc vì cảm kích, sau đó nàng được đám thuộc hạ đưa đi, sự bận rộn vội vàng của bữa tiệc khiến mọi người nhanh chóng quên đi chỉ tiết nhỏ này.

Một tuần sau.

Khi Nhiếp Bảo Bảo gặp lại cô gái được Giá Thế Đường huấn luyện đặc biệt kia, nàng đã là trở thành gái điếm làm suốt việc ngày đêm trong tiệm làm tóc cấp thấp ở Thâm thành.

Khách hàng của tiệm làm tóc này là công nhân nhập cư từ các công trường lớn gần đó.

Mặc dù đôi mắt của cô gái lúc đó gần như trống rỗng, cơ thể trên dưới không có bộ phận nào còn nguyên vẹn, nhưng vẻ ngoài nổi bật và dáng người duyên dáng của nàng vẫn thu hút những công nhân ướt đẫm mồ hôi.

Nửa tháng, cô gái chỉ trụ được nửa tháng đã tự sát. Có lẽ nàng không thể chịu nổi cuộc sống phải đi tiếp khách kiếm tiền đến thời gian ngủ cũng không có.

Rất nhiều chi tiết không thể miêu tả, nói ra một con số đã có thể hình dung được cô gái này phải trải qua những gì trong nửa tháng ấy.

Một trăm lẻ hai chiếc BCS, đây là thứ cô gái sử dụng hàng ngày.

Đây vẫn chưa phải chuyện tàn nhẫn nhất mà Tiết Bảo Thoa đã làm.

Nhiếp Bảo Bảo thông tin nhanh nhạy, từ một ông chủ lớn thường làm ăn với nàng, nàng được biết hai ngày trước có một kẻ mới nổi chết trong căn biệt thự của hắn.

Nam nhân này chết rất thảm, không những bị cướp sạch tài sản, mà động mạch chủ của hắn đã bị người ta cắt đứt, chảy quá nhiều máu mà chết.

"Những con sói Tây Bắc chết tiệt đó, lấy tiền là được rồi, còn muốn lấy mạng."

Từ thủ pháp và cách thức hành động, Nhiếp Bảo Bảo đương nhiên tin rằng vụ án được thực hiện bởi một con sói Tây Bắc đơn độc lang thang phạm tội trên khắp các vùng miền.

Dạo gần đây, việc tương tự không phải là hiếm.

"Sói Tây Bắc?"

Ông chủ đó cười lớn lắc đầu: "Ông chủ Văn mặc dù thích khoe khoang, nhưng vẫn coi trọng mạng sống của mình. Có con sói Tây Bắc nào có thể tấn công một ông chủ có năm sáu cựu chiến binh làm vệ sĩ?"

"Ngươi có biết chuyện này không?"

Ông chủ hạ giọng nói: "Ông chủ Văn chơi hỏng một bông hoa của Giá Thế Đường, khiến ông chủ Tiết Bảo Thoa tổn thất rất nhiều tiền."

Nhiếp Bảo Bảo không nói thêm gì nữa. Khi đó Nhiếp Bảo Bảo không có chút tự tin hay dũng khí nào để bình luận về ông chủ Tiết. Bởi vì nam nhân trông rất giống thi nhân đó đã giết người một cách lặng lẽ.
Bình Luận (0)
Comment