Chương 2692:
Chương 2692:Chương 2692:
"Nhiếp tiểu thư đến đây là vinh hạnh của ta. Ba năm trước ta may mắn được gặp Tô tổng một lần, khắc cốt ghi tâm."
Giám đốc Lý của Bảo Lợi Danh Viện nghe đồn có ô dù ở Cảng thành, mà hắn cũng là du học sinh tốt nghiệp trường danh tiếng về nước. Trong ấn tượng của Nhiếp Bảo Bảo, cái tên để râu quai nón với kiểu tóc vuốt ngược này luôn ra vẻ thượng đẳng, lần trước gặp mình hắn chỉ hờ hững gật đầu nói vài câu tiếng Anh rồi xoay người rời đi, dáng vẻ trịch thượng khiến Nhiếp Bảo Bảo trợn trắng mắt.
Nhưng hôm nay, sau khi giám đốc Lý nhìn thấy Nhiếp Bảo Bảo, dáng vẻ lạnh lùng kiêu căng lần trước đã biến mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt nịnh nọt, tươi cười tạo ra nếp nhăn nơi khóe miệng.
Điều này làm cho Nhiếp Bảo Bảo một lần nữa cảm khái nội tình thâm hậu của tập đoàn Cẩm Tú.
"Giám đốc Lý ngày thu đấu vàng, càng ngày càng phong độ bảnh bao."
Có qua có lại, Nhiếp Bảo Bảo cười tủm tỉm tiếp lời đối phương, khen xã giao vài câu rồi đổi chủ đề: "Ta hẹn Trần tiểu thư bàn chuyện, làm phiên giám đốc Lý dẫn đường."
"Phòng Kim Cương số 1 là căn phòng bí mật nhất, nếu không để lại căn phòng này cho ngài thì ta nên móc mắt ra ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn đúng không nào?”
Giám đốc Lý không vì lời khen của Nhiếp Bảo Bảo mà thôi khom lưng. Hắn biết rõ Nhiếp Bảo Bảo không có ấn tượng tốt với mình. Nếu là thân phận trước đây của Nhiếp Bảo Bảo, thì có những hiểu lầm này cũng không thành vấn đề.
Nhưng hiện tại nữ nhân là tâm phúc của tập đoàn Cẩm Tú, là đại tướng dưới trướng con hổ Tô Bình Nam. Khom lưng đã là gì, chỉ cần có thể làm cho đối phương buông bỏ khúc mắc trong lòng, thì cho dù bị tát vài cái giám đốc Lý cũng thấy đáng giá. Là một trong những người thuộc hàng cấp cao của Bảo Lợi Phú Hào, tâm hiểu biết của hắn vượt xa rất nhiều người tưởng tượng.
"Phòng vip Kim Cương tấc đất tấc vàng?"
Nhiếp Bảo Bảo dừng bước, nhìn giám đốc Lý đang dẫn đường với ánh mắt sâu xa: "Không nhìn ra Lý tổng lại hào phóng như vậy đấy. Ngài cho ta thể diện, ta nhận."
Kim Cương, Hoàng Gia, Hào Hoa.
Đây là ba cấp bậc phòng vip của Bảo Lợi Danh Viện. Ở nơi sang trọng cao cấp, con số tiêu phí không bao giờ là yếu tố đầu tiên mà khách cân nhắc, thể diện mới phải. Mà chi phí thấp nhất cho một đêm ở phòng bao Kim Cương lên tới 29999. tượng trưng cho thể diện.
Hiển nhiên Nhiếp Bảo Bảo hiểu ẩn ý của giám đốc Lý.
Nàng nói xong câu này, nụ cười của giám đốc Lý càng thêm sáng lạn.
Hắn khom lưng mở cánh cửa phòng vip nặng trịch, bảy tám người ngoại quốc thân cao chân dài ở bên trong lập tức quỳ xuống, một người ngoại quốc trong số đó trông giống Tiểu Lý Tử đến bảy tám phần, dùng biểu cảm cực lố và giọng nói kỳ quặc thốt ra một câu tiếng Anh.
"Dreamagirll"...
"Nhiếp Bảo Bảo dẫn theo sáu người tới Bảo Lợi Danh Viện."
Một giây sau khi Nhiếp Bảo Bảo đi vào Bảo Lợi Danh Viện, Liễu Tiên Khai nhận được một cuộc gọi.
"Ta biết rồi."
Vẻ mặt Liễu Tiên Khai không thay đổi, hắn chỉ hờ hững cúp máy. "Điều động quan hệ phía cảnh sát đi."
Liễu Tiên Khai nhìn Tiết Bảo Thoa: "Dùng cách thức của người văn minh đi chào hỏi Tiểu Hồng Bào khét tiếng phương Bắc."
Hiểm nguy trên giang hồ không chỉ là lưỡi đao thấy máu, liều mạng chém giết.
Nhất là cuộc đấu giữa hai gã khổng lồ Giá Thế Đường và tập đoàn Cẩm Tú.
Tựa như giông bão.
Mây đen chỉ lặng lẽ kéo tới, khi tia chớp xuất hiện và cơn mưa to trút xuống là đã đến lúc phân thắng bại cuối cùng.
Nếu nói chiến tranh là cuộc chiến chính trị.
Thì đối với hai thế lực siêu cấp trên giang hồ này, lưỡi dao thấy máu là lựa chọn cuối cùng. ...
Bảo Lợi Danh Viện thực sự có bài bản.
Mấy người nước ngoài đều đẹp trai, hơn nữa tư thế quỳ rõ ràng là đã trải qua huấn luyện, cộng thêm dáng vẻ mặc vest phẳng phiu trông cực kỳ giống cảnh nam chính cầu hôn trong phim.
Nếu cảnh tượng này xuất hiện trên đường phố chứ không phải nơi này, thì e là rất nhiều nữ hài sẽ cảm thấy cực kỳ lãng mạn.
Còn ở đây, động tác quỳ càng kích thích ham muốn chỉnh phục nam nhân của nữ nhân.
Kiếm tiên chốn phong nguyệt đơn giản là kiếm từ dục vọng của con người mà thôi.
Dục vọng tột đỉnh mới có thể mang đến rất nhiều tiền bạc.
Giám đốc Lý đã khom lưng đi ra ngoài, mấy thành viên Cẩm Tú theo sau Nhiếp Bảo Bảo tất nhiên canh giữ ngoài cửa. Trước khi ra ngoài, Ngụy Tam dẫn đội đã nhỏ giọng dặn dò bên tai Nhiếp Bảo Bảo. "Giám đốc Nhiếp, cách mười phút chúng ta sẽ gõ cửa một lần, nếu ngài không đáp thì chúng ta sẽ lập tức tiến vào."
Nhiếp Bảo Bảo gật đầu.
Nữ nhân đã dần quen với quyền lợi mình nhận được sau khi gia nhập Cẩm Tú.
"Bảo bọn hắn cút ra ngoài!"
Lúc này, Trần Vi Vi đang chờ trong phòng lập tức đứng dậy đến nghênh đón. Không đợi đối phương lên tiếng, Nhiếp Bảo Bảo nhíu mày ra lệnh đuổi người.
"Bảo Bảo tỷ, thả lỏng tâm trạng mà thôi!"
Hiện tại phong cách ăn mặc của Trần Vi Vi không phải phong cách lộng lẫy như ngày xưa, nữ nhân mặc chiếc váy trắng, mặt dây chuyền xanh biếc trên cổ vô cùng bắt mắt.
"Đổi phong cách rồi à? Hiện tại trông ngươi rất giống sinh viên đại học đấy, vẫn không sửa được bản tính lẳng lơ."
Nhiếp Bảo Bảo chỉ vào mấy người nước ngoài vẫn quỳ dưới đất không chịu rời đi, giọng điệu hơi lạnh lùng: "Thượng vị không dễ, sao bây giờ ngươi cũng thích chơi trai bao rôi? Chê dưới sông Hoàng Phố còn thiếu mấy thi thể bị hủy dung không thể nhận dạng sao?"
"Lão đầu tử già rồi, thích dáng vẻ sinh viên đại học trong sáng. Nhưng lúc riêng tư hắn rất biến thái, không có những nam nhân này giúp điều chỉnh tâm trạng thì ta đã điên từ lâu rồi." Trân Vị Vi vừa nói vừa thân mật kéo tay Nhiếp Bảo Bảo, tự nhiên đón lấy chiếc túi xách trong tay đối phương rồi treo lên giá, sau đó mới mỉm cười nói tiếp: 'Bảo Bảo tỷ yên tâm, nơi này rất an toàn, coi như thư giãn chút."
"Nói thẳng vào việc chính đi, ta không thích vòng vèo."
Nhiếp Bảo Bảo lắc đầu, vẫn giữ vững lập trường, thậm chí ánh mắt nhìn Trần Vi Vi đã nổi ý nghi ngờ.