Hạ Trúc sợ ngây người, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi muốn la hét nhưng bị Dương Thiên Lý che miệng lại. Bên tai vang lên tiếng Quách Quảng Diệu: "Uống xong chén này, ta đi trước, về sau sẽ không gặp lại nữa, cũng không cần phải gặp lại."
Quách Quang Diệu rất xem trọng nghĩa khí, Tô Bình Nam không chỉ là đại ca trong lòng hắn, mà còn giống như một người cha, một người anh trai. Theo nhận thức của hắn, bất kể như thế nào, Dương Thiên Lý này chính là đang phản bội! Mình tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn. Uống rượu này xong thì tình nghĩa đã cạn, hai bên như người qua đường xa lạ.
Cửa nhà hàng bị đánh mạnh, mấy người Lý Bản lập tức xông vào, Quách Quang Diệu trừng mắt bọn hắn: "Đi ra ngoài."
Không để ý đến mấy tên thuộc hạ của Lý Bản, cũng mặc kệ máu thấm trên cánh tay, Quách Quang Diệu cầm ly rượu uống xong, vỗ vỗ Tô Văn Văn, cười nói: "Ta nói xong rồi, đi trước nhé."
Tô Văn Văn cười gật đầu nói: "Bên ngoài mưa to, cẩn thận nhiễm phong hàn."
Quách Quang Diệu không trả lời mà bước thẳng ra ngoài. Tiếng ồn ào bên ngoài vang lên, cùng với tiếng gầm rú của vài chiếc xe, chẳng mấy chốc lại trở nên im ắng, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp.
Dương Thiên Lý vẻ mặt phức tạp, chậm rãi uống cạn rượu trong ly, nhìn Tô Văn Văn nói: "Như vậy cũng được, mọi người cảm thấy thoải mái."
Tô Văn Văn đứng dậy để rót đầy ly rượu cho Dương Thiên Lý: "Nam ca đã gọi điện thông báo cho ta chuyện của ngươi, ta có thể nghe ra giọng của hắn rất không vui."
Dương Thiên Lý gật đầu, lập tức nhớ đến thời điểm nhìn thấy Tô Bình Nam đang quay lưng lại với mình với những ngón tay dùng lực đến mức trắng bệt.
Tô Văn Văn tiếp tục: "Thật ra Quang Diệu nói đúng lắm, chúng ta chỉ là sinh ly chứ không phải tử biệt, rất may mắn đó có đúng không?"
Dương Thiên Lý gật đầu. Hạ Trúc mới chậm rãi khôi phục lại ý thức từ những việc vừa xảy ra, nhìn thấy Tô Văn Văn nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta cũng kính ba ly rượu mới được."
"Choang."
Ly rượu mà Hạ Trúc vừa cầm trên tay rơi xuống đất.
Tô Văn Văn nhìn Hạ Trúc đang căng thẳng, cười nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, chị dâu."
Sau khi Tô Văn Văn thành thật uống xong ba ly rượu thì lấy ra một tấm danh thiếp màu đen đặt lên bàn.
"Nam ca đưa cho ngươi."
Dương Thiên Lý đỏ mặt, đột nhiên đứng lên: "Vật này nặng quá, ta cầm không nổi."
Tô Văn Văn ánh mắt trở nên sắc bén: "Trên đời này cá lớn nuốt cá bé, không có thế ngoại đào viên, người có chắc là sẽ không cần không? Với tính khí của Nam ca, nếu lần này ngươi lại từ chối, tương lai ngươi sẽ không có cơ hội nữa."
Dương Thiên Lý lắc đầu, động tác vừa chậm vừa kiên quyết.
Nhìn thấy hai người coi trọng tấm danh thiếp này như vậy, ánh mắt Hạ Trúc tò mò xem xét trong chốc lát.
Tấm danh thiếp làm bằng kim loại, toàn thân màu đen, trên đó viết tên của nam nhân khiến nàng sợ hãi gần đây: Tô Bình Nam.
Dưới đó có viết một câu thơ: Kể chi nhàn rỗi tháng ngày, đầu xanh đến lúc bạc phai mái đầu.
"Không miễn cưỡng ngươi."
Tô Văn Văn thở dài và nghiêm túc cất đi.
"Vậy thì ta đi đây, bảo trọng."
Dương Thiên Lý gật đầu: "Ta đã tìm thấy lý tưởng của mình, rất an toàn, nhưng ngươi thì phải bảo trọng."
Không biết nói gì hơn, Tô Văn Văn duỗi thắt lưng nói: "Đi thôi."
Khi Dương Thiên Lý và Hạ Trúc tiễn đến cửa, Tô Văn Văn đột nhiên dừng lại và tò mò nói: "Tình yêu có sức mạnh như vậy sao? Ngươi đã hoàn toàn thay đổi."
Dương Thiên Lý và Hạ Trúc không nói gì, hai người nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc và khao khát hướng tới ngày mai.
"Nam ca nói ngươi bị một bài hát làm cho cảm động, ngươi có thể hát cho ta nghe không? "
Tô Văn Văn vẫn không nhúc nhích, đột nhiên đưa ra một yêu cầu rất kỳ lạ.
Hạ Trúc đột nhiên mím môi cười, hào phóng nói: "Một đêm này ngươi gọi ta là chị dâu, ta rất vui, ta không có đồ gì tốt tặng ngươi, vậy ta sẽ hát một bài cho ngươi nghe."
Tên của nhà hàng là “Dạng Dạng Hồng” (khắp nơi đều là màu đỏ), vợ chồng chủ quán đều là người Hồ Châu và không già lắm. Những gì họ nhìn thấy và nghe thấy vào buổi tối hôm nay khiến hai người họ phấn khích không thôi.
"Ngươi thấy chưa, cảnh đại ca giang hồ thoái ẩn này giống hệt trong phim."
Ông chủ đã xong việc từ sớm nên đứng sau tấm kính bếp trong suốt xem kịch, vui vẻ nói chuyện với vợ, nhìn cảnh vừa rồi thì bị hành động của Quách Quang Diệu dọa suýt tè ra quần.
"Đừng nói chuyện."
Vợ của ông chủ có chút nhan sắc, liếc hắn một cái, đôi mắt đỏ hoe như thể vừa xem một bộ phim tình cảm cảm động.
Ông chủ biết vợ mình rất thích những bộ phim tình cảm lãng mạn của Quỳnh Dao, nhìn vào mắt nàng có lẽ trong đầu đang dệt nên nhiều câu chuyện về sự hy sinh vì tình yêu, vì vậy hắn lập tức thức thời mà im lặng.
Khi cả hai tưởng như đã xong thì bất ngờ thấy nữ tử thường đến ăn lấy ra một cây đàn ghi-ta từ trong ba lô để sẵn dưới gầm bàn, rồi bất ngờ cất tiếng hát trong mưa.