Chương 2757:
Chương 2757:Chương 2757:
"Khi tiền bạc lên tiếng, chân lý sẽ phải im lặng. Đương nhiên khi quyền lực lên tiếng, ngay cả tiên bạc cũng phải nhượng bộ lui binh. Tô tổng, ngươi có biết câu nói này của Rothschild không?”
Sau khi người phụ trách quỹ Hồng Mông là Tần đại mỹ nữ thấy hướng phân phối tài chính, nàng vờ như lơ đãng nói với Tô Bình Nam câu nói đầy ẩn ý này khi đến văn phòng của Tô Bình Nam báo cáo.
"Ngươi muốn nói gì?"
Tô Bình Nam ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi lại.
"Ta hiểu ý ngươi muốn chia bánh ngọt, chẳng qua là dưới chính sách hiện tại, quỹ cần có người chống lưng và xây dựng một mạng lưới quan hệ móc nối với thượng tầng mà thôi."
Hiện tại Tân đại mỹ nữ đã không còn dáng dấp của giáo sư đại học, mỗi hành động lời nói đều mang dáng vẻ của tinh anh giới tài chính.
"Nói tiếp đi."
Tô Bình Nam ra hiệu tiếp tục.
"Tiên bạc khuất phục quyền thế."
Nữ nhân chậm rãi cất lời: "Với sức mạnh hiện tại của Cẩm Tú, chỉ cần chúng ta không tham dự vào cuộc đấu tranh quyền lực thì chắc hẳn sẽ giàu có trăm năm. Ta muốn nói là có một số người chúng ta không nên dính vào."
"Trong hai mươi năm tới, ta sẽ luôn đứng ở phe chiến thắng. Tại sao ta có thể khẳng định như vậy... đó là bí mật."
Tô Bình Nam cười khẽ: "Có lẽ ngươi không hiểu bản chất của quyền lực là gì."
"Không phải ngươi ngồi ở vị trí nào, hay giới chính trị trao cho ngươi chức vụ lớn cỡ nào tức là ngươi đã có quyền lực. Ngươi có một sự nhầm lẫn, đó là ngươi coi quyền lực và quyền lực chính trị là một."
Tô Bình Nam nói ra quan điểm của mình: "Cấu tạo của quyền lực gồm ba yếu tố"
"Bạo lực, tiền bạc, và khả năng tẩy não. Mà mục đích của mấy yếu tố này chỉ là hai chữ: khống chế"
"Khống chế càng nhiều người, tất nhiên quyền lực càng lớn."
Câu nói này của nam nhân rất điên cuồng, rất kinh thế hãi tục.
"Là con người ắt có nhược điểm, cho nên ta không sợ quyền lực chính trị, bởi vì ta hiểu rõ trò chơi này phải chơi thế nào."
"Không cần thay đổi gì về hướng phân phối tài chính, đây là quyết định của ta."
Đây là câu trả lời cuối cùng của Tô Bình Nam.
Nữ nhân khom lưng rời đi. ...
Cụ thể Uông công tử làm thế nào, không có ai biết.
Nhưng ngày thứ hai sau khi hắn nhận được cuộc gọi, bộ Công Thương và cục Cảnh sát bắt tay đột kích chín nhà kho ở Thượng Hải của thương hiệu Y Mỹ Nhân, không chỉ mang đi rất nhiều sản phẩm, mà còn niêm phong nhà kho.
Không chỉ vậy, mười hai thẩm mỹ viện ở khu vực hoàng kim thành phố Thượng hải cũng bị niêm phong toàn bộ.
"Nghi ngờ có liên quan đến đánh cắp bản quyền? Hàm lượng chì và thủy ngân vượt tiêu chuẩn? Thậm chí sẽ gây ung thư?"
Sau khi Tây Môn nhận được cuộc gọi, một giây trước nam nhân vẫn còn đánh đàn, một giây sau sắc mặt đã trở nên xanh mét.
"Đúng vậy! Tài khoản của chúng ta cũng bị ngân hàng đóng băng rồi. Lý do đưa ra là chờ đợi điều tra." Trưởng phòng tài vụ của Y Mỹ Nhân là một lão pháp sư đến từ Đề Lam Kiều, hắn rất nhạy bén đưa ra cái nhìn của mình: "Thoạt nhìn lý do bọn hắn đưa ra rất đầy đủ, nhưng kỳ thực không vững chắc. Ta thấy mục đích của bọn hắn giống như là muốn kiềm chế tài chính của chúng ta hoặc là rung cây dọa khỉ hơn."
"Ta biết rồi."
Tây Môn vừa cúp máy, một cuộc điện thoại khác liên gọi tới.
"Chuyện công ty của ngươi không lớn, nhưng phải nhẫn nại một thời gian. Việc ngươi phải làm bây giờ không phải là móc nối quan hệ để chống đối, mà trước tiên phải chặn miệng truyền thông. Dù sao một khi lời đồn lan truyền sẽ có rất nhiều biến số."
Một giọng nói già nua truyền qua điện thoại.
"Kẻ nào muốn động vào ta?"
Tây Môn bình tĩnh hỏi.
"Công tử Uông gia, lão Lý bộ Công thương và ông chủ Kỳ hệ thống cảnh sát đều là cấp dưới của ba hắn. Không biết tại sao hắn lại nhằm vào chúng ta, nhưng nhìn vào tình hình sấm to mưa nhỏ này, có lẽ không phải tử thù. Nếu hai con cáo già này muốn ra đòn hiểm thì sẽ không đơn giản như vậy."
"Con trai của Uông Minh Thông - người đứng đầu Hoa Nam?”
Tây Môn nhíu mày nghi hoặc.
"Nhưng có một tin tức ngươi phải chú ý, có người đang điều tra tất cả hồ sơ của ngươi trong những năm gần đây, dường như muốn tìm hiểu một số chuyện liên quan đến ngươi."
Gọng nói già nua trong điện thoại thở dài: "Ta đã lên chuyến xe cuối của sự nghiệp chính trị rồi, rất nhiều người nổi tâm tư."
"Trước giờ ta luôn làm việc sạch sẽ, bọn hắn sẽ không tra được gì đâu." Tây Môn nói từng câu từng chữ: "Giúp ta sắp xếp gặp mặt Uông công tử. Cởi chuông phải do người buộc chuông, ta muốn xem hắn có mục đích gì."
"Được."
Giọng nói già nua tiếp tục vang lên: "Tạm thời ta có thể dìm chuyện này xuống. Ta sẽ bảo thư ký Tiểu Vương đưa cho ngươi tài liệu về tính cách và sở thích của Uông công tử. Phải mau lên!"
"Ta sẽ cho người đi lấy."
Trong vòng nửa tiếng, cuộc gọi đến điện thoại của Tây Môn gần như không ngơi nghỉ. Rõ ràng là mặc dù Tây Môn đã có xu thế tách khỏi Giá Thế Đường, nhưng mạng lưới quan hệ hắn gây dựng ở Thượng Hải trong bao nhiêu năm qua không hề yếu.
Giới chính trị nịnh nọt bợ đỡ là chuyện bình thường.
Trong tình huống Uông công tử đã ra tay, nhiều cuộc gọi đến như vậy đủ chứng tỏ thủ đoạn và nội tình của nam nhân này. ...
Tiểu Vương mà giọng nói già nua kia nhắc đến không nhỏ chút nào.
Vương Kiến Xuân sinh năm 1969. năm nay đã bốn mươi tuổi.
Nếu một thư ký trong ban lãnh đạo không có chữ "trưởng" sau chức vụ, thì tiềm lực chính trị của hắn ở độ tuổi này đã không còn nhiều.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ các ông chủ giới chính trị Thượng Hải sẽ cho rằng người này không đủ năng lực, nhưng nếu là Vương Kiến Xuân thì mọi người chỉ đánh giá bằng hai chữ: đáng tiếc.
Dù sao Vương Kiến Xuân không chỉ là sinh viên của đại học danh tiếng top đầu, mà còn có năng lực làm việc, viết lách giỏi, cẩn thận tỉ mỉ. Trong rất nhiều sự việc đột ngột phát sinh, hắn đã thể hiện tài hoa xuất chúng.
Điều quan trọng nhất là từ lúc còn trẻ bước chân vào giới chính trị, hắn đã theo đúng người.