Chương 2766:
Chương 2766:Chương 2766:
"Chạy! Dốc sức chạy!"
Phương Lâm Nhiên cảm thấy phổi như bốc lửa, gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Bao năm qua sống an nhàn sung sướng khiến thể lực của hắn sắp cạn kiệt sau một hồi vận động mạnh. Mà mấy tên sát thủ không biết chui ra từ đâu vẫn đuổi theo không bỏ.
Pằng!
Phương Lâm Nhiên cảm thấy lưng như bị đập mạnh, sau đó cảm giác nóng cháy như lửa thiêu lập tức lan tỏa khắp toàn thân hắn.
Phương Lâm Nhiên đã kiệt sức, lảo đảo ngã xuống mặt đường lạnh lẽo.
Đấn tận lúc này, nam nhân mới nhìn thấy lưng mình đã chảy máu ồ ạt.
"Trúng đạn là cảm giác này ư?"
Phương Lâm Nhiên cảm nhận được sức lực trong cơ thể không ngừng trôi đi, hắn nở nụ cười thê lương.
Mặc dù hắn kế nghiệp ba, trở thành chủ tịch của ngân hàng tư nhân Phương gia, nhưng quả thật bao năm qua hắn đã trở thành chư hầu một phương dựa vào thủ đoạn của mình.
Đêm nay Phương Lâm Nhiên còn cảm thấy mình sẽ làm mưa làm gió, nhưng không ngờ mình lại chết oan chết uổng như vậy.
Ngay lúc Phương Lâm Nhiên hoàn toàn từ bỏ, nhắm mắt lại, thì tiếng phanh xe chói tai khiến hắn ngẩng phắt đầu.
Một chiếc xe Honda màu trắng dừng sát bên cạnh hắn, trên mặt đường còn hẳn lại dấu phanh xe bắt mắt.
"Ông chủ, lên xe đi!" Cửa xe mở ra, gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của Tình Tình xuất hiện trước mắt Phương Lâm Nhiên tựa như thiên sứ.
Không biết lấy sức lực từ đâu mà Phương Lâm Nhiên sải bước nhảy vào xe, sau đó chiếc xe dùng động tác hất đuôi đẹp đẽ, quay đầu xe chạy vào trong bóng đêm.
Ngưu Đầu Chu Tiêu và đàn em của hắn thở hổn hển chạy tới, dừng bước nhìn chiếc xe đã biến mất không còn nhìn thấy đèn sau. Chu Tiêu giận dữ bóp cò bắn lên trời!
Pằng, pằng pằng pằng!
"Lão đại, chúng ta mau đi thôi!"
Tên đàn em kéo Chu Tiêu đang xả giận: "A Bạch chết rồi, chúng ta phải tìm nơi ẩn nấp ngay lập tức!"
"Tên khốn này may thật đấy, có lẽ mạng chưa tận!"
Chu Tiêu hung hăng nhổ nước bọt rồi mới hậm hực chạy vào đường hầm. ...
"Ta sống thì đảm bảo các ngươi sẽ giàu có! Nếu ngươi muốn làm vợ ta, thì ta sẽ cưới ngươi!"
Phương Lâm Nhiên tìm được đường sống trong chỗ chết, dưới tác dụng của thuốc và vết thương, hắn nói năng hơi lộn xộn, nhưng tốt xấu gì vẫn nhận ra tình cảnh hiện tại của mình. Cuối cùng, trước khi ngất xỉu, nam nhân đưa cho nữ hài một tấm danh thiếp.
"Gọi cho số điện thoại này, nói là ta xảy ra chuyện cần hắn giúp đỡ."
Nói xong nam nhân ngất luôn.
"Người đẹp, chúng ta tới bệnh viện nhé!”
Hoàng Bách Hán lái xe run rẩy nói, liên tục nhìn Phương Lâm Nhiên đang co giật: 'Chẳng may hắn chết trên xe của ta thì chúng ta sẽ gặp rắc rối."
"Tới bệnh viện thì chúng ta cũng gặp rắc rối, ai có thể đảm bảo vị đại gia này có tiên án tiền sự trong hồ sơ của cảnh sát Cảng thành hay không. Lỡ như hắn bị bắt, vậy chẳng phải là hôm nay chúng ta phí công sao?"
"Đi Cửu Long, ta biết bên đó có một phòng khám chui, hẳn là rất an toàn."
Sau khi báo địa chỉ cho bác tài mặt mày tái nhợt, bị ép leo lên thuyên này, nữ hài cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay.
Trang Tử Cường, Long Đằng Tứ Hải. ...
"Phương Lâm Nhiên bị tấn công bằng súng ở Cảng thành?"
Rạng sáng Tô Bình Nam nhận được cuộc gọi từ Tiểu Trang, cảm thấy hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy. Nhưng dựa theo tin tức truyền đến thì không thể phán đoán được chuyện này do Giá Thế Đường làm hay là vụ cướp tình cờ xảy ra."
Mặc dù Trang Tử Cường đang nói chuyện qua điện thoại, nhưng vẫn khom lưng đầy cung kính.
"Vì sao hắn lại lựa chọn gọi cho ngươi?"
Tô Bình Nam tiếp tục nói: "Các ông chủ ngân hàng ngầm vùng duyên hải có mạng lưới xã hội đen của mình, có quan hệ dây mơ rễ má với rất nhiều thế lực xã hội đen Cảng thành."
"Hiện tại Phương Lâm Nhiên vẫn đang hôn mê, người gọi điện là một nữ hài."
Trang Tử Cường biết lão đại của mình cẩn thận đến mức độ nghiêm khắc, cho nên hắn trả lời rất chi tiết: 'Bọn hắn không báo cảnh sát, điều duy nhất Phương Lâm Nhiên dặn dò là yêu cầu nữ hài chuyển lời tới chúng ta, muốn chúng ta giúp đỡ."
"Ta nhớ là trong tài liệu có nói vệ sĩ của hắn đều rất có bản lĩnh, những người đó đâu?”
Tô Bình Nam hỏi rất chỉ tiết. "Chắc là chết hết rồi. Băng đảng Cảng thành chắc hẳn không có lực sát thương mạnh như vậy, ta cũng không tài nào hiểu nổi."
Trang Tử Cường cũng rất kinh ngạc.
Khác với Tô Bình Nam, Trang Tử Cường từng gặp mấy vệ sĩ của Phương Lâm Nhiên.
Hắn còn cố ý thảo luận với mấy thuộc hạ là quân nhân giải ngũ bên cạnh mình.
"Nếu không phải có mai phục, cộng thêm nhân số và hỏa lực tương đương, thì rất khó thắng."
Đây là lời đánh giá của mấy quân nhân tinh nhuệ đã giải ngũ, trước đây thuộc đại đội Lâm Hải và bộ đội biên phòng Thải Vân Chi Nam. Mà bình thường những người này luôn xem thường dân giang hồ.
"Tìm ngươi hẳn là muốn trả thù."
Tô Bình Nam nhíu mày: "Xem ra lần trước gặp mặt, ngươi đã để lại ấn tượng khắc sâu trong ký ức của ông chủ Phương."
"Vậy ta dẫn người tới nhé?"
Trang Tử Cường hỏi.
"Không cần, ta sẽ gọi điện cho Phi Cơ."
Tô Bình Nam từ chối lời đề nghị của Trang Tử Cường: "Người này rất có uy tín tại vùng duyên hải, hắn là bộ phận quan trọng trong cơ cấu bản đồ kế tiếp của ta, ta không ngại để lộ chút thực lực trước mặt hắn, như vậy mới có lợi cho việc hợp tác sau này."
"Ta cần hắn nợ Cẩm Tú một ân tình đủ lớn, để cho tương lai chúng ta nhận được báo đáp gấp trăm ngàn lần."
Tô Bình Nam đưa ra quyết định của mình. ...
Có câu Tái ông mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc. Bác sĩ Lâm là một ví dụ điển hình.
Mười năm trước, hắn bị ép rời khỏi bệnh viện Prince of Wales nổi tiếng vì một sự cố y học. Lúc đó, sau khi trả khoản bồi thường kếch xù, thậm chí hắn đã bước đến đường cùng.
Lâm Thời Độ gánh một khoản vay mua nhà mua xe lãi suất cao, lưu lạc đầu đường, gắng gượng sống tiếp dựa vào việc nhặt đồng nát.
Khi hắn đờ đẫn dự định cứ tiếp tục sống như thế, một lần ác chiến của xã hội đen đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời hắn.