Chương 2772
Chương 2772Chương 2772
Sau khi Ba Bế bị Hung Nhân Kiệt đánh tàn phế, những tên du côn khác của Hào Mã Bang không còn sức chống cự.
Không phải ai cũng có can đảm liều chết trong tình huống nhân số chênh lệch lớn như vậy, huống chỉ tên tuổi của Hung Nhân Kiệt và ngũ hổ Hòa Ký đã dọa rất nhiều kẻ nhát gan!
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, mười mấy tên côn đồ đã bị đè xuống đất, cả quá trình rất thuận lợi khiến mấy tứ nhị cửu của Hòa Ký ra tay đều hoang mang.
"Thật sự không liên quan đến ta."
Ba Bế ôm chân kêu rên, nhìn Hung Nhân Kiệt ngậm lấy điếu thuốc lá cụp mắt nhìn mình, giọng nói khàn đặc: "Là A Đường tự ý quyết định. Các ngươi có thể lấy địa bàn này, tha cho ta được không?”
"Uống rượu ở địa bàn của ngươi, sau đó ngồi xe của ngươi thì xảy ra chuyện. Ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích."
Hung Nhân Kiệt chậm rãi lắc đầu, nụ cười của hắn khiến cõi lòng Ba Bế ớn lạnh.
Nam nhân còn gí đầu thuốc đang cháy lên mặt Ba Bế. Đối phương không né tránh, mặc cho điếu thuốc tiếp tục thiêu đốt gò má mình.
Mùi thịt khét lập tức tràn ngập trong hành lang của hộp đêm lộng lẫy này.
"Phân phối địa bàn thế nào là chuyện của Minh Vương, ta không tham như vậy."
Hiện tại thống nhất phố Bát Lan không phù hợp với lợi ích tổng thể của Hòa Ký, cho nên Hung Nhân Kiệt từ chối rất dứt khoát, không dài dòng dây dưa, dù cho hắn biết lợi nhuận của hộp đêm này có thể đạt bảy chữ số một tháng.
"Xách hắn đi, chờ đến khi ông chủ Phương tỉnh lại xem như một lời giải thích."
Hung Nhân Kiệt nói xong, mấy thuộc hạ lập tức nhấc Ba Bế đang kêu rên lên, thậm chí có một tên nóng tính còn tiện tay nhét chiếc khăn trải bàn dính đầy rượu vào miệng Ba Bế.
Không có ai lên tiếng, các thành viên Hào Mã Bang nằm dưới đất thậm chí còn không dám ho he một câu, chỉ im lặng nhìn đoàn người mang theo đại ca của mình rời khỏi Đế Hào.
Hung Nhân Kiệt dẫn theo đoàn người đi đến cửa Đế Hào đột nhiên dừng bước.
Phố Bát Lan một phút trước còn ồn ào như chợ bỗng yên tĩnh trở lại.
Gió nhẹ thổi qua mỗi gương mặt tràn đầy dã tâm.
"Tài xế của Đế Hào tên A Đường, dù có lật tung cả Cảng thành cũng phải tìm ra tên khốn kia cho ta! Ai là người đầu tiên mang hắn tới, ta hứa người đó sẽ vinh hoa phú quý!"
Ánh mắt của Hung Nhân Kiệt đảo qua đám lưu manh trên khắp con phố này, giơ cao cánh tay hét to.
Xôn xaol
Tức thì tất cả mọi người đều reo hò. Sau đó, trước ánh mắt kinh hãi của Khẩu Thủy Đạt, đám du côn này đồng loạt khom lưng rồi rút đi như thủy triều.
"Đây là Hòa Ký về đêm ư?"
Cảnh sát tuần tra mới vào nghề tay đang cầm một xấp tiền thì thào nói.
"Đây là giang hồ chân thực."
Lão Bành đáp: "Phải nhớ rằng vừa nãy chúng ta đang ăn khuya ở quán ăn, không nhìn thấy gì cả."...
Rất lâu về trước, hồi Đặng mập còn là thủ lĩnh Hòa Ký.
Nhân vật không tính là nổi bật trong lịch sử Hòa Ký này đã từng nói một câu ảnh hưởng tới sự phát triển của thế giới ngâm toàn Cảng thành.
"Văn hóa và kinh tế của thành phố này gắn liền với băng đảng, cho nên băng đảng không thể bị diệt tận gốc."
Đặng mập lúc đó tóc đã hoa râm nhìn thẳng vào Nhiếp Bán Thành - cục trưởng cục chống Xã hội đen và Tội phạm có tổ chức: "Ngươi biết có bao nhiêu ngươi đang kiếm cơm dựa vào bảng hiệu băng đảng không."
Lão đầu tử không cần đối phương trả lời mà tự đưa ra đáp án.
"Bảy trăm tám mươi nghìn người. Hơn nữa, nếu tính luôn quan hệ xã hội của những người này thì còn nhiều hơn."
"Nếu ngươi đuổi cùng giết tận chúng ta, thì giao thông toàn Cảng thành sẽ bị tê liệt, mọi trật tự sẽ biến mất, ngươi không gánh nổi trách nhiệm này đâu."
Lúc đó Nhiếp Bán Thành vừa mới thành công tiêu diệt nhân vật số hai của Hào Mã Bang có biệt danh Hỏa Ngưu, nhận được huy chương cành ô liu của cục cảnh sát Cảng thành, đang là lúc nổi bật nhất, thế nên làm sao hắn có thể nhịn cục tức này.
"Các ngươi đã tồn tại quá lâu nên cho rằng mình làm ăn chính đáng. Đừng quên kế sinh nhai của các ngươi do ta quản lý. Nếu thật sự muốn trở mặt thì một ngày chúng ta sẽ càn quét địa bàn của các ngươi mười mấy hai mươi lần, ngay cả bãi đậu xe cũng không cho các ngươi làm!"
"Các ngươi là tội phạm!"
Nói xong câu cuối, vị cục trưởng người Hoa này không nhịn được ném ly.
"Trên đời này đen trắng không phân biệt rõ ràng như vậy đâu, ngươi có thể thử xem."
Đặng mập nhìn chiếc ly vỡ và nước đọng dưới đất, giọng điệu ung dung: "Để xem các ngươi có thể điều động bao nhiêu lực lượng cảnh sát, để xem nhà tù của các ngươi có chứa thêm được không.'
"Có những chuyện cần phải tuân theo quy tắc, có những chuyện cần phải xét theo thực tế."... Hôm nay, Hung Nhân Kiệt đưa ra một lời cam kết với năm trăm tên côn đồ ở phố Bát Lan.
"Tìm được tài xế A Đường, ta hứa cho ngươi vinh hoa phú quý."
Lúc đó chỉ có năm trăm người nghe thấy câu nói này mà thôi, nhưng nửa tiếng sau tin tức này đã truyên khắp Cảng thành.
Có một sự thật buồn cười.
Đó là độ tin cậy của lời cam kết Hòa Ký đưa ra trước mặt mọi người hơn xa chính quyên Cảng thành!
"Ít nhất là một địa bàn có thu nhập hàng triệu một tháng!"
"Hòa Ký có rất nhiều việc kinh doanh chính đáng. Không nói những cái khác, chỉ riêng một số nghiệp vụ vận tải ở bến tàu mà giao cho ngươi, thì ngươi đã phát tài rồi! Hơn nữa Hung Nhân Kiệt nợ ơn ngươi, có vụ làm ăn nào mà ngươi không thể làm chứ?
Vô số nội dung tương tự được trao đổi qua điện thoại trong thành phố, đám du côn kiếm cơm dựa vào bảng hiệu băng đảng và những người lao động tâng chót bắt đầu phấn kích.
Thậm chí trong kênh liên lạc trên hai mươi tám chiếc xe cảnh sát cơ động PTU cũng nhắc đến chuyện này rất nhiều lần, có thể thấy uy lực của câu nói này lớn cỡ nào.