Chương 2777
Chương 2777Chương 2777
Trận chém giết bên kia cũng đã tới hồi kịch liệt nhất.
Ngưu Đầu khác đàn em Hướng Vinh, trong tay có súng. Hắn bóp cò theo bản năng, thậm chí không có cơ hội nhắm bắn!
Pằng!
Pằng pằng!
Khẩu súng lục bán tự động series Valter PPQ-M1 cướp từ tay cảnh sát đảo Mỹ Lệ có tính năng ưu thế tuyệt đối. Chỉ trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, Ngưu Đầu đã bắn ba phát liên tiếp.
Hai hán tử lập tức trúng đạn ngay ngực, lảo đảo rút lui.
Nhưng mấy tên du côn đằng sau đã hò hét xông lên, thanh trường đao sáng bóng hung hăng chém về phía Ngưu Đầu!
"Phế vật!"
Đột nhiên Hóa Cốt Long đẩy tên thuộc hạ trúng đạn ra, xông đến chỗ Chu Tiêu, sau đó chém vào cánh tay phải câm súng của đối phương!
Nhát dao này cực mạnh, có thể nói là vừa ác vừa chuẩn!
"ÁI"
Tay phải của Ngưu Đầu Chu Tiêu lập tức lìa khỏi cơ thể, nhát đao đó của Hóa Cốt Long đã chém đứt cánh tay phải của Chu Tiêu! Cơn đau nhức nhối khiến Chu Tiêu không còn sức phản kháng, mà loạn đao lũ lượt chém tới hoàn toàn khiến Chu Tiêu nuốt lại tiếng hét thảm thiết.
Cả quá trình chém giết chỉ mất ba phút, trong phòng lênh láng máu tươi, tĩnh tặng như tờ.
"Mấy người ở lại dọn dẹp, huynh đệ nào bị thương thì nhận một trăm nghìn, ai chết thì trả phí an gia năm trăm nghìn. Mang thi thể của mấy tay súng này đến chỗ Kiệt ca."
Sau khi ném thanh trường đao trong tay cho một tên thuộc hạ, Hóa Cốt Long nói xong liền tiện tay lau bàn tay dính máu lên ga giường, sau đó sải bước rời khỏi căn phòng như địa ngục này.
Phía sau nam nhân, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào phòng đã biến thành màu vàng.
Cuối cùng trời đã sáng rồi. ...
"A Nhạc tỷ."
khi đi đến quầy bar ở tâng một, Hóa Cốt Long dừng bước.
Nhạc tỷ mặt đơ từ từ ngẩng đầu lên.
"Ba tay súng, còn một tên nữa đâu?”
Hóa Cốt Long nhìn nữ nhân hoàn toàn không còn vẻ đẹp năm xưa, chậm rãi cất lời.
"Không biết. Những người này là dân liêu mạng, chết ở bên ngoài rồi bị đồng bọn ném xuống biển là chuyện rất bình thường."
Giọng điệu của Nhạc tỷ rất lạnh lùng: "Ta nhớ ngươi. Năm đó ngươi mười lăm tuổi thì phải, lúc đó Tuấn ca vẫn còn sống, dáng vẻ ngươi cầu xin đi theo Tuấn ca hoàn toàn khác hiện tại."
Sắc mặt Hóa Cốt Long thoáng xanh mét.
"Chắc hẳn ba tay súng này đã ở chỗ ngươi rất lâu, vậy mà chúng ta không biết."
Uy vọng giang hồ của A Nhạc tỷ hồi trước khiến Hóa Cốt Long đè nén lửa giận trong lòng. Hắn cố ép mình bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp: "Trước khi tới đây ta đã cố ý hỏi thăm, hiện giờ A Nhạc tỷ rất hay giấu băng đảng chứa chấp mấy kẻ liều mạng." Hóa Cốt Long lấy điếu thuốc Hồng Vạn trên người ra châm lửa, phả ra một vòng khói: "Ta nhớ là mình đã cho người chuyển lời tới A Nhạc tỷ, nếu có bạn bè giang hồ lạ mặt đến ở trọ thì phải báo tin cho ta, có đúng không?”
"Kiếm tiền mà thôi."
Đôi mắt màu vàng tro của A Nhạc tỷ nhìn chằm chằm vào Hóa Cốt Long: "Hồi Tuấn ca còn sống cũng chẳng có thể diện lớn như vậy, yêu cầu mọi người làm ăn chui vẫn phải báo cáo. Hòa Ký các ngươi dựa vào đâu?"
"Con đàn bà chết tiệt, ai cho ngươi nói năng với Long ca như vậy..."
Mấy thuộc hạ phía sau Hóa Cốt Long thay đổi sắc mặt, thậm chí một tên thuộc hạ trong số đó còn vung tay lên.
"Lùi lại!"
Hóa Cốt Long cản mấy người phía sau muốn xông lên, sau đó cười hì hì nói với A Nhạc tỷ: "Nhạc tỷ, ngày xưa ta từng nợ ngươi một ân tình, cho nên ta vẫn luôn nể mặt ngươi.
"Vì vậy ngươi hãy nhớ đây là lần cuối cùng."
Hóa Cốt Long tắt nụ cười, nói từng câu từng chữ.
"Ân tình?"
Rốt cuộc nét mặt A Nhạc tỷ cũng trở nên sinh động: "Giang hồ coi trọng bối phận và quy củ, Tuấn ca đã chết nhưng ta vẫn là nữ nhân của hắn, ngươi dựa vào đâu mà nói chuyện với ta bằng cái giọng điệu này?"
"Ngươi điên rồi."
Hóa Cốt Long nhìn nữ nhân suốt ngày chìm đắm trong vinh quang ngày trước, hắn không nói gì thêm, thở dài xoay người đi ra ngoài. ...
"Hôm nay là ngày đầu tiên các ngươi đi theo Tuấn ca, đến đây chơi là nể mặt Nhạc Nhạc ta, ta sẽ trả toàn bộ chỉ phí uống rượu và chơi gái. Chỉ một câu: Giang hồ đường xa, tình nghĩa vĩnh tồn."
Hai mươi năm trước, tại hộp đêm BX lớn nhất phố Bát Lan.
Lương Nhạc Nhạc mặc váy trắng, để tóc dài chậm rãi bước xuống sân khấu, khẽ nở nụ cười nhìn đám đàn em của Phủ Đầu Tuấn đứng chật kín. ...
"Giết nàng, một ả ngu ngốc không nhìn rõ hiện thực."
Sau khi lên xe, trong đầu Hóa Cốt Long hiện ra bóng dáng Lương Nhạc Nhạc lúc còn là hoa khôi số một phố Bát Lan, nét mặt ngổn ngang cảm xúc.
Sóng xô cuốn hết anh hùng.
Khi một thời đại vứt bỏ một người, sẽ không có bất kỳ bọt sóng nào...
Khi mặt trời ló dạng trên tâng mây bạc, cuối cùng Phương Lâm Nhiên cũng tỉnh lại.
"Đây là đâu?"
Đầu đau như búa bổ và vết thương do đạn bắn khiến Phương Lâm Nhiên phát ra một tiếng rên đau đớn.
Tức thì có một đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo bưng một cốc nước đặt trước mặt ông chủ Phương. Sau khi uống mấy ngụm nước, hắn mới nhìn rõ chủ nhân của đôi †ay này.
Đôi mắt của con lai, gương mặt xinh xắn.
"Ngươi là nữ hài của hộp đêm kia?"
"Ta chưa chết?"
Cuối cùng Phương Lâm Nhiên cũng rõ tình hình của mình.
Màu trắng chói mắt xung quanh, các thiết bị y tế và băng gạc trên người đã nói lên hắn đang ở bệnh viện. "Ta cứu ngươi, đương nhiên còn cả hắn nữa."
Tình Tình chỉ vào Hoàng Bách Hán đang gấp gáp sợ mình quên giới thiệu, sau đó nhìn Phương Lâm Nhiên nói thẳng: "Không cần cảm ơn chúng ta, chúng ta chỉ vì tiên thôi."
"Tiền?"
Phương Lâm Nhiên đã nhớ ra không ít chuyện, gật đầu đáp: "Không có vấn đề gì, ta có tài khoản ở ngân hàng Standard Chartered, ngươi cần tiên mặt hay là chỉ phiếu ta đều có thể đáp ứng các ngươi."
Nam nhân sững ra giây lát, đột nhiên cười to.
"Ông trời không thu nhận ta, như vậy bọn hắn nhất định sẽ chết, nhất định sẽ chết!"
Trạng thái của Phương Lâm Nhiên có hơi điên cuồng.