Chương 2824
Chương 2824Chương 2824
"Làm phiền các vị lão sư rồi."
Ban tiếp đón truyền thông của chính quyền và người phụ trách phòng Quan hệ công chúng của tập đoàn Cẩm Tú đều tươi cười, từng người tặng quà của mình.
Quà của chính quyền là một chiếc bút máy nổi tiếng và một cuốn sổ.
Quà của tập đoàn Cẩm Tú là lì xì dày và một chiếc máy ảnh đắt đỏ...
"Chắc là ở cổng ủy ban sắp ra tay rồi. Tập đoàn Cẩm Tú hào phóng thật đấy." Trong đám phóng viên có người thông minh, không ít người xì xào bàn tán, các phóng viên quen biết nhau thì thâm nói.
"Bớt nói đi. Tổng biên tập của ngươi không gọi điện cho ngươi à? Đoán chừng bàn bạc đã có kết quả, bây giờ chúng ta nhận được mấy thứ này để chặn miệng đã xem như người ta nể tình rồi."
Mọi người nói chuyện không ngừng, tiếng vỗ tay vang lên liên tục.
Đại hội tuyên truyền việc cải tạo và xây dựng Côn thành lần này kết thúc viên mãn. Còn sự việc xảy ra cách đó một kilomet cuối cùng sẽ ra sao?
Chỉ có một đáp án.
Dần dần bị quên lãng theo thời gian, có lẽ mười mấy năm sau sẽ có người đứng trên đường phố đầy xe đầy người, cảm khái với con cháu mình một câu.
"Ngươi có biết không, trước đây nơi này là một bãi bùn, có không ít sếu đầu đỏ đấy."
Chỉ thế mà thôi. ...
Đối với người bình thường mà nói, chuyện này đã kết thúc. Nhưng đối với rất nhiều người vào bàn chơi cờ thì sự việc chỉ mới bắt đầu.
Sau khi Kỷ Tây biết tin Tống Tường Quân bị giết, cả buổi sáng biểu hiện của hắn rất kỳ lạ.
Thậm chí trong tiết văn mà hắn thích nhất, người thầy tóc hoa râm này đã nói sai một điển cố quan trọng. Khi giảng về cuộc đời Vương An Thạch, hắn thất thần hai lân. Có thể thấy hắn đang hoảng sợ nhường nào.
Không phải hắn sợ biểu hiện hung ác của tập đoàn Cẩm Tú.
Đối với tập đoàn bạo lực do Bạch Vạn Sơn đứng đầu mà nói, giết người không phải chuyện hiếm. Không nói tới những cái khác, chỉ riêng hầm mỏ trong mấy khu mỏ kia đã chôn không ít xương khô rồi.
Rất nhiều tội phạm bỏ trốn đến từ trời nam đất bắc đã mất mạng do tai nạn hâm mỏ. Dân không kêu than quan không truy xét, tất nhiên sự việc bỏ ngỏ.
Điều hắn sợ hãi là sức mạnh mà tập đoàn Cẩm Tú thể hiện ra nhằm phá vỡ cục diện và nội tình giải quyết sự việc trong im hơi lặng tiếng, không để lại một dấu vết nào.
Dù sao ở Côn thành Bạch Vạn Sơn cũng là người có sức đe dọa cực mạnh, vì vậy khẩu cung của hung thủ trong đồn cảnh sát không phải là bí mật với Kỷ Tây.
"Ta đã cứu mạng hắn, vậy mà ta vay bảy mươi nghìn tệ, hắn cũng không nỡ. Trong lúc tức giận mất lý trí, ta đã giết hắn."
Trong phòng thẩm vấn, Hà Quốc Quang mặt mày vô cảm: "Con trai ta sắp chết rồi, ơn cứu mạng cũng chẳng đổi được bảy mươi nghìn tệ. Thế thì ta đòi lại, đến chỗ Diêm Vương cũng nói thông."
Bạch Vạn Sơn và Kỷ Tây không biết người khác có tin lý do này hay không, nhưng hai người bọn hắn không tin nửa chữ.
Kỷ Tây cực sốc.
"Đây là tử sĩ, hơn nữa từ tình hình điều tra của cảnh sát có thể thấy hắn là một tên tử sĩ thân ở trong cuộc nhưng chẳng biết gì hết."
Kỷ Tây đánh giá. "Đây là điểm đáng sợ thứ nhất của tập đoàn Cẩm Tú. Điểm thứ hai là bọn hắn có thể thuyết phục chuyên gia Vương ký tên vào bản khảo sát!"
"Có thể khiến cho chuyên gia Vương ký tên không gì ngoài giao dịch lợi ích. Nhưng chuyên gia Vương là người mà ta cẩn thận lựa chọn, giao dịch lợi ích bình thường không thể đánh động hắn." Bạch Vạn Sơn thở dài.
"Dù sao tập đoàn Cẩm Tú cũng không nghi ngờ chúng ta."
"Chưa chắc. Rõ ràng là bọn hắn muốn tránh con đường thỏa hiệp hợp tác với chúng ta."
Khác với Bạch Vạn Sơn thả lỏng, Kỷ Tây nhíu mày nói: "Bọn hắn đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc, có phải đã phát hiện ra điều gì rồi không? Hay là do cường thế không chịu nhượng bộ?"
Lần đầu tiên Kỷ Tây mất khả năng phán đoán nhạy bén đối với một sự việc. ...
Không ai có thể một tay che trời, cho dù là tập đoàn Cẩm Tú.
Mặc dù sự việc kín kẽ, nhưng có một sự thật không thể phủ nhận: cái chết của Tống Tường Quân là kết quả tốt nhất đối với chính quyền và Cẩm Tú.
Con người có hàng trăm tính cách.
Trong cục cảnh sát Côn thành tất nhiên cũng lòng người khác nhau.
Có người quét tuyết trước cửa, tuy lòng đầy nghi ngờ nhưng mắt điếc tai ngơ. Có người luồn cúi để thăng quan tiến chức, kết án vô cùng tích cực. Đương nhiên không bao giờ thiếu cảnh sát có lòng chính nghĩa.
Ý của cấp trên khiến người dưới không hiểu. Trình Binh là một người nóng tính, tuy có năng lực phá án rất giỏi, nhưng lại không biết đối nhân xử thế, ngặt nỗi cấp trên lại chỉ đích danh hắn làm người phụ trách vụ án này.
Thật ra phía sau mỗi sự việc khó hiểu đều có ẩn ý.
"Trần lão đại, ngươi thật sự muốn ta phụ trách sao?" Sau vài ngày thẩm vấn liên tục vẫn nhận được lời khai động cơ gây án là xả giận và tâm lý mất cân bằng, Trần lão đại cục trưởng cục cảnh sát Côn thành đã gọi Trình Binh vào văn phòng, giao vụ án cho hắn. Trình Binh lộ vẻ khó tin.
"Vì sao không thể giao cho ngươi?"
Trần lão đại không hiểu: "Hiện tại người Côn thành đang bàn tán xôn xao, nói linh tinh đủ điều. Ngươi có uy vọng cao nhất Côn thành, hãy điều tra ra kết quả khiến mọi người chịu phục đi."
"Không sợ ta điều tra ra được gì à?"
Trình Binh xoa cằm: "Bên trên giao cho ta vụ án này, ta không tin sự việc đơn giản như vậy. Ta đã nghe danh tập đoàn Cẩm Tú từ lâu, ở Thiên Nam Tô Bình Nam một tay che trời, hắn làm chuyện gì ta cũng không thấy lạ."
"Điều tra đến cùng!"
Trần lão đại ném cho Trình Binh một điếu thuốc, vô cùng nghiêm túc cam đoan: "Có áp lực thì ta thay ngươi gánh vác, ta lấy bộ quần áo này ra thề."