Chương 2826
Chương 2826Chương 2826
"Được rồi, uống rượu đi."
Sư phụ Trương Lương Thanh vỗ vai Trình Binh, mỉm cười bảo: "Chuyện trên đời phức tạp như vậy đấy. Chẳng hạn như chúng ta vốn muốn điều tra xem Cẩm Tú có giở trò hay không, nhưng bây giờ lại thành ra giúp Cẩm Tú một ân tình lớn."
"Giúp Cẩm Tú một ân tình lớn?"
Trên mặt Trình Binh đầy dấu chấm hỏi, hiển nhiên hắn kém xa sư phụ mình về mặt nhân tình thế thái.
"Ngươi không biết à?"
Trương Lương Thanh vừa ăn thịt dê nướng vừa tùy ý nói: 'Vốn dĩ đám Hà Đại Xuân hét giá cao, Cẩm Tú đành đưa ra giá cả rất có thành ý để bọn hắn nhanh chóng đồng ý. Hiện tại cả chi bộ thôn Hà Gia đã bị chúng ta tóm gọn, tập đoàn Cẩm Tú bớt được ít nhất mấy chục triệu tiền đền bù trưng dụng đất."
Trình Binh ngây người.
Một cơn ớn lạnh khó diễn tả lan tỏa khắp toàn thân hắn.
"Nhất định là trùng hợp, nhất định là trùng hợp."
Sau khi nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu không thể nghe thấy, Trình Binh câm cốc bia trên bàn lên tu một hơi cạn sạch.......
Sau khi Trình Binh tiếp nhận phỏng vấn, dường như mọi chuyện đã kết thúc.
Chính quyên hài lòng, tập đoàn Cẩm Tú hài lòng, cả truyền thông cũng hài lòng. Cuối cùng, ngay cả một số người trong lòng còn ôm nghi vấn cũng hài lòng sau khi Trình Binh đứng ra đảm bảo.
Nhưng trận đấu trong bóng tối mới chỉ bắt đầu.
Cho đến hiện tại, ngoại trừ ban đầu Văn Tiểu Địch bị mất điểm vì mềm lòng với Tống Tường Quân ra, những chuyện mượn lực đánh lực và giấu trời qua biển khác nàng đều làm rất tốt.
Nhưng đây không phải là điểm kết của nữ hài tại Côn thành.
Vẫn là câu nói đó, tập đoàn Cẩm Tú không cần chứng cứ, sau khi xác định Bạch Vạn Sơn là người duy nhất được lợi trong sự việc Tống Tường Quân, đối với Cẩm Tú bá đạo mà nói, kẻ đã làm vậy chỉ có một kết cục duy nhất.
Toàn Thiên Nam chỉ có một người đứng đầu.
Dưới sự tác động thầm lặng của Tô Bình Nam, Văn Tiểu Địch không nhận ra mình đuổi cùng giết tận Bạch Vạn Sơn thì có vấn đề gì.
Ngay khi Bạch Vạn Sơn cho rằng tập đoàn Cẩm Tú không phát hiện ra trò mèo của mình, Kỷ Tây cũng vùi mình trong nhà tiếp tục nghĩ cách phá vỡ cục diện, thì Văn Tiểu Địch ra tay.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã sấm vang chớp giật. ...
Ở Côn thành cuối thế kỳ 20, mức thu nhập bình quân đầu người mới nhất là bốn trăm tám mươi lăm tệ một tháng.
Con số này rất cao, nhưng đừng quên tiền lương bình quân này đã tính cả lương của công nhân xuống mỏ. Nói cách khác, nếu chỉ tính tiền lương của người thường, thì cũng chỉ hơn bốn trăm một chút mà thôi.
Vậy mà hiện tại, trước mặt cục trưởng cục Khoáng sản Ninh Hiểu Chí đặt một bao thuốc lá Du Vịnh còn đáng giá nhiều tiền hơn lương tháng của người bình thường.
Nghe nói đây là loại thuốc lá được sản xuất để tưởng niệm tinh thân phấn đấu của vị vĩ nhân đã bảy mươi tuổi mà vẫn có thể bơi trong sóng dữ Trường Giang.
Nhưng hiện tại, thuốc lá Du Vịnh có giá cao tới năm nghìn sáu trăm tệ một bao đã trở thành xa xỉ phẩm tượng trưng cho thân phận.
Hiện tại một bao thuốc lá vỏ màu lam nhạt đang đặt trước mặt Ninh Hiểu Chí, mỗi ngày hắn phải hút đến ba bao.
"Về việc cải cách mỏ số 4, ta sẽ tìm cơ hội thích hợp phản ánh lên trên. Hiện tại trong cục đã thống nhất ý kiến, xem như đề tài này đã có kết quả. Nếu không ai có ý kiến nào khác thì tan họp."
Trong cuộc họp vào thứ ba hàng tuần, Ninh Hiểu Chí hùng hồn phát biểu.
Thống nhất ý kiến chẳng qua là góp mặt cho có. Ninh Hiểu Chí từ tầng chót đi từng bước ngồi lên vị trí cục trưởng cục Khoáng sản, từ lâu đã phát triển ban ngành này thành nơi mình có quyền phát ngôn tuyệt đối.
Theo lệ cũ thì sau khi ông chủ Ninh nói lời tổng kết, mọi người sẽ lắc đầu nói không có ý kiến, sau đó ngồi nhìn hắn rời đi.
Nhưng hôm nay, sau khi ông chủ Ninh nói xong câu này, Trương Ba lại đột nhiên giơ tay.
"Có việc gì?"
Mặc dù quy cách của cục không cao, nhưng đặt nặng quy củ. Ninh Hiểu Chí cho rằng có ý kiến gì thì nên trao đổi trước, bây giờ Trương Ba lại đột nhiên giơ tay khiến sắc mặt hắn lập tức sa sầm.
"Chuyện là thế này, bởi vì ta vẫn luôn quản lý vấn đề an toàn khu mỏ và chỉ tiết đấu thầu, cho nên dạo gần đây ta thường xuyên tăng ca để nghiên cứu hồ sơ và hợp đồng lúc trước."
Trương Ba không tỏ thái độ cung kính như ngày thường, mà nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh lùng của Ninh Hiểu Chí: "Ta muốn phản ánh về việc đấu thâu mỏ Wolfram phía Nam có vấn đề."
Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng họp lập tức trợn tròn mắt, ngay cả mấy kẻ lõi đời trong đơn vị vừa rồi còn ngủ gà ngủ gật cũng giật mình mở mắt ra.
Mỏ Wolfram phía Nam là một trong những mỏ khoáng sản ở Côn thành. Mỏ này có sản lượng lớn, chất lượng cực cao, có thể nói là viên minh châu trong rất nhiều mỏ khoáng sản ở Côn thành. Tiếc là hồi trước, do máy móc lạc hậu và vấn đề trong kinh doanh nên mỏ này đã được cá nhân Bạch Vạn Sơn nhận thầu.
Sau khi Bạch Vạn Sơn nhận thầu, hắn đã đầu tư một khoản tài chính lớn để cải thiện máy móc và thuê đội ngũ quản lý tiên tiến.
Nhờ vậy, viên minh châu bị phủ bụi lập tức tỏa ra ánh sáng vốn có.
Có thể nói hiện tại tập đoàn Bạch Thị trở thành một trong những doanh nghiệp dân doanh đỉnh cấp ở Côn thành là nhờ lợi nhuận mà mỏ này mang đến cho Bạch Vạn Sơn.
Đương nhiên đây chỉ là lời lẽ trong tài liệu và trên báo chí mà thôi.
Những người có mặt ở đây đều là kẻ lõi đời, rất nhiều người vẫn còn nhớ cái cảnh đám công nhân cũ của mỏ đến gây chuyện năm đó. Tại sao mỏ này lại được Bạch Vạn Sơn nhận thầu, e là chỉ có một mình Ninh Hiểu Chí mới biết uẩn khúc trong đó.
Bây giờ Trương Ba lại nhắc tới chủ đề này trong cuộc họp, không ai dám tin hắn lại làm như vậy. Mọi người biết rõ nên móng của Ninh Hiểu Chí trong cục Khoáng sản sâu cỡ nào, cũng rất lợi hại.
Trương Ba điên rồi à?
Đây là nghi vấn của rất nhiều người.